Phó Vực nhận được tin tình báo mới nhất, cảm thấy tinh thần mình không được ổn định lắm, thả điện thoại xuống, nói với Dụ Lâm Hải: “Trợ lý của Nam Mẫn không phải hạng xoàng nha”.
“Sinh viên đứng đầu đại học kinh tế của Mỹ thì sao mà xoàng xĩnh cho được? Cậu tưởng anh ta chỉ là một trợ lý bình thường thôi hả?”
Từ trước đến nay, Dụ Lâm Hải chưa từng xem nhẹ Cố Hoành.
Nói chính xác hơn, anh chưa từng xem nhẹ bất kỳ ai bên cạnh Nam Mẫn.
“Tôi biết người có thể ở bên cạnh Nam Mẫn nhiều năm, còn được cô chọn làm em rể thì chắc chắn không phải hạng tầm thường. Nhưng không ngờ tên này lại ghê gớm đến vậy, ra tay vừa nhanh, chuẩn lại tàn nhẫn như thế, đúng là một tay Nam Mẫn đào tạo”.
Phó Vực chậc lưỡi khen ngợi: “Nam Mẫn cũng ghê thật, đám trao quyền hạn lớn như vậy cho cấp dưới của mình, xem ra đang muốn bồi dưỡng Cố Hoành thành một quản lý cấp cao”.
…
Phòng họp trên tòa nhà tập đoàn Nam Thị.
Nhân viên tham gia cuộc họp này đều là nòng cốt của công ty cũng như cổ đông và các quản lý cấp cao, tất cả đều dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Nam Mẫn.
Bọn họ gần như thức trắng cả đêm, trời vừa sáng đã được gọi đi họp nhưng tinh thần vẫn hăng như đánh tiết gà.
Qua ba năm, họ lại tìm về được cảm giác đánh trận này.
Khiến lòng con người ta lâng lâng khó tả.
“Chắc là mọi người đã thấy được tin tức tối hôm qua rồi nhỉ?”
Nam Mẫn ngồi ở ghế chính, trước mặt là một ly cà phê đen không đường vẫn còn bốc khói, cực kỳ đắng, nhưng lại giúp người ta tỉnh táo.
Tất cả đều gật đầu: “Đã thấy”.
Tập đoàn Tần Thị hống hách suốt ba năm qua cuối cùng cũng tuyên bố phá sản, đúng là nhìn thấy nó đi lên, cũng chứng kiến nó sụp đổ, một thời đại cũ đã qua, một thời đại mới sẽ nhanh chóng được mở ra.
“Tôi sẽ không nói những lời vô nghĩa làm gì nữa, tất cả đều có tính toán riêng hết cả rồi”.
Giọng Nam Mẫn vẫn còn khàn khàn, nói rất chậm, nhưng cô ngồi đó như Định Hải Thần Châm khiến lòng người yên tâm đến lạ.
Tưởng Phàm ngồi bên tay trái nhìn thấy dáng vẻ Nam Mẫn thế này, ánh mắt cứ sáng rỡ lên, chất đầy sự sùng bái.
Anh ta cảm thấy, cô có đầy đủ khí chất và sự điềm tĩnh của chủ tịch Nam lúc sinh thời.
“Tần Thị sập rồi, để lại một đống tơ vò, người ta nói lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, có rất nhiều công ty muốn chia một miếng thịt lạc đà đó, mà tôi chỉ có đúng một yêu cầu”.