Nam Mẫn đảo ánh mắt đầy uy nghiểm nhìn xuống phía dưới: “Miếng thịt thối của con lạc đà đó đưa đến tận miệng tôi cũng không ăn, nhưng miếng thịt ngon của nó có vào tới miệng kẻ khác rồi, tôi cũng phải giành lấy. Hiểu chưa?”
Mọi người thầm rùng mình, không khỏi bật dậy, sắc mặt đầy vui mừng: “Đã hiểu!”
Giám đốc bộ phận thị trường xoa tay: “Bị Tần Thị chọc tức suốt ba năm, cái cơ hội “bỏ đá xuống giếng” này tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Rốt cuộc cũng có thể thoải mái chơi một ván rồi!”
Mọi người cũng nhao nhao ầm ĩ lên, Cố Hoành giơ tay lên miệng ho khẽ một tiếng, phòng họp trở nên lặng ngắt như tờ.
“Ba năm qua tôi không có ở đây khiến mọi người đã chịu ấm ức khá nhiều rồi”.
Nam Mẫn uống một ngụm cà phê, tiếp tục nói: “Kế tiếp, tôi phải ra nước ngoài khảo sát một khoảng thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này, mọi chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn đều sẽ giao cho giám đốc Tưởng và, phó giám đốc Cố thay mặt giải quyết”.
Mọi người đều vỗ tay để chúc mừng cho Tưởng Phàm và Cố Hoành được thăng chức.
“Tôi phải đi rồi, cuộc họp này để lại cho hai người”.
Nam Mẫn cầm ly cà phê rời khỏi phòng họp.
Giám đốc bộ phận thị trường nhìn sang Cố Hoành, nhíu mày: “Phó tổng giám đốc Cố, cậu không tính nói gì với mọi người hả?”
“Khụ khụ, tôi phiên dịch lại lời sếp Nam vừa nói ha”.
Cố Hoành hắng giọng một cái, bắt chước giọng nói và dáng vẻ của Nam Mẫn: “Ba năm tôi không có ở đây khiến mọi người chịu khá nhiều ấm ức rồi. Vậy nên, thời gian sắp tới mọi người cứ…”
Anh ta nhếch môi, đập bàn thật mạnh: “Có thù báo thù, có oán báo oán, chơi đi anh em ơi!”
“Ồ quào…”
Trong phòng họp, mọi người bắt đầu ầm ĩ hết cả lên.
Tưởng Phàm nhìn bọn họ náo loạn, bất đắc dĩ cười cười, đại vương vừa đi thì đám khỉ đã bắt đầu lật trời rồi.
…
Trong phòng bệnh.
“Má nó, quần lót tôi có cái lỗ to đùng này!”
Phó Vực hùng hùng hổ hổ vọt ra khỏi nhà vệ sinh, chạy tới chỗ giường bệnh cho Dụ Lâm Hải xem cái quần lót vừa mới hy sinh của mình.
Dụ Lâm Hải thản nhiên liếc một cái, chuyển đi: “Lại rách?”
Một chữ “lại” đầy ẩn ý.
“Đây là cái thứ mấy rồi, mẹ nó tôi đi thay luôn một lố mới được không? Tô Âm đúng là có độc mà, không được, ông đây phải lên núi lạy vài lạy, xem một quẻ mới được!”
Phó Vực cảm thấy không ổn lắm: “Haiz, cậu có còn cái nào mới không, cho cái đi”.
“Trong vali đấy, tự đi xem đi”.
Phó Vực lôi ra được một cái, đang định cởi quần thì Dụ Lâm Hải không ngẩng đầu lên, nói: “Vào nhà vệ sinh thay!”