Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 822



Quyền Dạ Khiên lạnh mặt, chọc vào cái đầu vẫn còn quấn băng của cô: “Hành động của em gọi là giết địch một ngàn lại tổn thất hẳn tám trăm đấy!”

Nam Mẫn: “Ai da… Đau!”

Dụ Lâm Hải lập tức căng thẳng, bất giác đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Quyền Dạ Khiên một cái.

“Được rồi, đủ rồi, em gái đã bị thương thành thế này rồi mà, anh đừng có bắt nạt em ấy nữa”.

Lý Vân đi tới ngăn hành vi “bạo lực” của Quyền Dạ Khiên lại.

Biết được Nam Mẫn gặp chuyện không may, Lý Vân lập tức kéo Trình Hiến chẳng biết mô tê gì chạy tới thành phố Nam, cũng sợ tới mức không biết trời trăng gì.

“Nhưng mà bé sáu à, không phải anh tư muốn mắng em nhưng em làm thế thật sự khiến mọi người phải lo lắng đấy”.

Lý Vân hoảng hốt, sau đó không nhịn được phê bình em gái mình: “Chuyện lớn như vậy mà em không bàn với bọn anh một tiếng, tùy tiện quyết định, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì, không coi các anh ra gì nữa đúng không?”

Anh ta nói đến cuối câu thì giọng cũng bất giác lên tông.

Nam Mẫn cúi đầu, mím môi không lên tiếng.

“Được rồi, được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa”.

Hạ Thâm cũng xin phép đoàn phim để chạy về, quần áo cũng chưa kịp thay, nhìn thấy Nam Mẫn không sao mới thôi căng thẳng.

Anh ba vẫn luôn là người dịu dàng nhất, anh ta đi tới, sờ đầu Nam Mẫn: “Có chóng mặt không? Có đói bụng không?”

Nam Mẫn gật đầu: “Đói bụng”.



Vừa nói ra hai chữ đó thì Dụ Lâm Hải đã đứng bật dậy, chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài, không bao lâu đã quay trở lại, trong tay cầm theo vài cặp lồng cơm, được chuẩn bị cho cả nhóm Hạ Thâm, Lý Vân.

Nam Mẫn nhìn cặp lồng cơm có lớn có nhỏ kia, vẻ mặt ngơ ngác.

Sao chó lại biết làm việc của người thế này?

Đầu Nam Mẫn bị chấn động nhẹ, trên trán có một lỗ hổng, khâu ba mũi, nhưng cũng không bị thương quá nặng.

Mấy ngày nay bận trong bận ngoài, cơm ăn không ngon mà ngủ cũng không yên, Kiều Lãnh bị bắt rồi thì tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn rất nhiều, khẩu vị cũng tốt lên trông thấy.

Đang ăn cơm cùng với các anh, cô đếm đầu người thì phát hiện không có Bạch Lộc Dư.

“Anh nhỏ đâu?”

Quyền Dạ Khiên vẫn còn nổi nóng nên hậm hực không nói tiếng nào.

Hạ Thâm chỉ chỉ bên ngoài, nói: “Vẫn đang bị anh cả phê bình giáo dục lại đấy mà”.

“Vẫn chưa lên lớp xong hả?”

Nam Mẫn mím môi: “Anh nhỏ thảm quá”.

Lý Vân liếc xéo cô: “Em còn nói nữa hả, ai hại nó thế?”

Nam Mẫn chột dạ cười.
— QUẢNG CÁO —