Loa ngoài vừa được mở, Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm và Lý Vân đều buông cơm xuống, đứng dậy khỏi ghế, cùng nhau ân cần chào hỏi: “Anh cả”.
“Ừm”.
Lạc Quân Hành hờ hững lên tiếng, sau đó nặng nề mở miệng: “Nam Mẫn!”
Lại bắt đầu gọi tên cô…
Đúng là đòi mạng!
Nam Mẫn ngồi bật dậy như phản xạ có điều kiện, mặt nở nụ cười ngượng ngùng: “Anh… Anh cả!”
Tư thế đó muốn chân chó bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nếu Lạc Quân Hành đứng trước mặt cô vào lúc này, chắc chắn cô sẽ không hề do dự quỳ xuống ôm lấy bắp đùi anh ta, cầu xin anh trai rủ lòng từ bi tha cho mình lần này.
“Đêm nay về nhà quỳ trước mặt bố mẹ hai canh giờ, có ý kiến gì không?”
Lạc Quân Hành không nói nhiều lời với cô, trực tiếp tuyên án, xử phạt.
Các anh đều cúi thấp đầu xuống.
Hai canh giờ…
Chính là bốn tiếng đồng hồ.
Nam Mẫn thầm than trong lòng, ngoài miệng lại đồng ý không hề do dự: “Không, không có ý kiến. Cảm ơn anh cả”.
Phạt cô quỳ rồi cô còn phải cảm ơn anh ta, cái tai kiếp gì thế không biết.