*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên đi luôn, còn chả thèm nghe hết quy tắc của vòng hẹn hò này. Xe suv 7 chỗ do chương trình chuẩn bị, Khương Mạn ngồi bên ghế phó lái còn Bạc Hạc Hiên lái xe. Sau khi lên xe, Bạc Hạc Hiên cởi áo khoác đưa cho Khương Mạn nhờ cô cầm hộ.
Quay đầu sang nhìn cô sau khi ngồi lên xe, cái áo khoác phao màu hồng nhồi lông vũ phồng lên thành từng khúc, cảm thấy như nhét đầy cả cái ghế phó lái.
Advertisement
(Phụt……cái áo phao này cũng đáng sợ quá rồi!)
(Cậu chê nó xấu á, nhìn đáng yêu mà, quan trọng là ấm áp!)
Advertisement
(Đáng yêu không nhìn thấy đầu luôn! hôm nay không có Khương võ thần, chỉ có Khương đáng yêu!)
(Đúng là không nhìn thấy đầu đâu, tôi chỉ nhìn thấy búi tóc ở trên đỉnh đầu……)
(Không nên gọi là Khương đáng yêu, nên gọi là Khương một đống!)
Anh ấy không nhịn nổi cười, giơ cái áo khoác trong tay hỏi: “Còn cầm được không?”
“Cầm được, vừa hay tôi ghét cái lạnh.”
Khương Mạn ôm luôn cái áo khoác vào trong ngực, cài dây an toàn xong thì co người lại ngồi dựa vào ghế. Nhìn bề ngoài cô như một con sâu đang làm kén, vùi cả mũi vào trong áo. Chỉ có một búi tóc ở đỉnh đầu, bởi vì không buộc chặt tóc nên có mấy sợi rơi ra ngoài.
“Một lúc nữa là xe ấm thôi,” Bạc Hạc Hiên nhắc: “Hay là cởi áo khoác ra đi?”
Khương Mạn nhất quyết lắc đầu, cô không sợ nóng nhưng lại ghét cái lạnh. Nếu dùng từ để miêu tả những ngày cuối của cuộc đời thì chính là: đói rét!
Thời tiết toàn thế giới khắc nghiệt vô cùng, lục địa và đại dương đều bị đóng băng, cô ghét cảm giác đói bụng, cũng ghét cảm giác lạnh lẽo. Lúc còn nhỏ cô chưa thức tỉnh dị năng, mỗi ngày đều trải qua cảm giác đói khát và lạnh giá. Bây giờ cái cảm giác ấm đến phát nóng này mới chính là hạnh phúc.
Nhìn cô ấy thế Bạc Hạc Hiên cũng không nói gì thêm, nhóm PD thì ngồi ở ghế sau, cũng lắp hai con gopro ở ghế trước để tiện quay hai người. Sau khi xe xuất phát Khương Mạn mới hỏi một câu:
“Vòng hẹn hò này không có quy tắc về đo nhịp tim à?”
Nhóm PD vội vã nói: “Không, người bình thường hẹn hò thế nào thì hai người làm thế đấy.”
‘Người bình thường’ ba chữ này nghe nặng nề thế nhỉ.
Khương Mạn hơi thất vọng: “Vậy sao……”
(Hahaha, Khương võ thần cảm thấy vô vị có chút buồn ngủ!)
(Nhảy bungee thì có gì không bình thường? Chúng tôi là thần tiên toàn lên trời hẹn hò, các người là người phàm sao hiểu được!)
(Xin hai vị thần tiên yên tâm phát đường, tôi sẽ đặt lịch hẹn với bác sĩ nha khoa!)