Lục Dương dẫn theo Sở Nghiêu cùng tiểu mập đi đến siêu thị gần trường mua đồ ít đồ.
“Con gái thích ăn gì?” Lục Dương đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lưu manh hỏi.
Tiểu Mập cười nói: " Anh Dương, anh muốn mua cho chị Mang sao?"
Lục Dương liếc mắt qua, “ cậu quản tôi?, thích nói nhảm nhiều như vậy sao?”
Tiểu Mập bĩu môi, "Anh Dương , nếu còn hung dữ với tôi, tôi cũng sẽ không nói cho cậu biết chị Mang thích ăn cái gì."
Lục Dương híp mắt, “Là bạn cùng bàn của Cố Mang, tôi còn không biết cô ấy thích ăn gì, cậu có thể biết sao?"
Tiêu Mập ưỡn ngực ngẩng đầu, đắc ý nói: "Tôi thật biết chị Mang thích ăn gì!"
Sở Nghiêu sờ cằm một cái, "Hình như tôi thấy trong túi bàn của Cố Mang có mấy cây kẹo mυ"ŧ."
Lục Dương nghiêm túc suy nghĩ vài giây, "Chẳng lẽ Cố Mang thích đồ ngọt?"
Biểu cảm của mấy người họ giống như đang thảo chuyện quốc gia đại sự, thảo luận còn chưa đi đến kết quả.
Lúc này, hai cô gái đi ngang qua ba người họ.
"Cậu cảm thấy lời La lão sư nói là thật sao, Cố Mang học rất kém, phạm tội nên bị trường cũ đuổi học?"
"Làm sao La lão sư dám nói những điều vô nghĩa như, nhưng tại sao trường học lại nhận một học sinh như vậy?"
"Không biết, cô ấy đẹp như vậy, không phải là. . ."
"Suỵt, đừng nói nhảm, cô ấy thoạt nhìn cũng không dễ chọc, chúng ta đi mua đồ ăn trước đi."
Sau khi hai cô gái rời đi, Tiểu Mập cẩn thận liếc nhìn Lục Dương.
Lục Dương sắc mặt lạnh lùng, "Phòng làm việc của La Tụng Hoa ở đâu?"
Sở Nghiêu nói "Cùng Tiểu Tịch ở trong một văn phòng."
La Tụng Hoa là dạy vật lý, ngồi trong tổ lý hoá sinh.
Lục Dương quay đầu lại và đi về phía tòa nhà dạy học với khí thế dọa người.
Sở Nghiêu nhanh chóng kéo tiểu Mập đuổi theo, sợ Lục Dương thật sự đánh La Tụng Hoa.
Bạn phải biết rằng họ đã khó chịu với La Tụng Hoa trong một khoảng thời gian dài, nếu lần này Lục Dương xúc động bốc đồng, thì sẽ gây ra rắc rối lớn.
Cánh cửa văn phòng của tổ lý hoa sinh bị đá tung ra.
Giáo viên bên trong giật mình, nhìn thấy Lục Dương sắc mặt âm trầm, liền nhíu mày.
"Lục Dương, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, ngươi phải gõ cửa mới có thể vào."
Thấy tính khí này của Lục Dương, Sở Nghiêu nhanh chóng nhờ tiểu Mập đi gọi Cố Mang.
Lục Dương đi thẳng đến bàn làm việc của La Tụng Hoa "Là cô, tung tin đồn về Cố Mang ra bên ngoài."
Lạc Tùng Hoa ngả người ra sau, "Lục Dương, cậu đến đây để bênh vực Cố Mang và tính sổ với tôi sao? Học sinh vẫn phải hành xử như một học sinh, phải biết tôn trọng giáo viên. Cô Tịch không dạy cậu tôn sư trọng đạo sao?"
Lục Dương cười lạnh một tiếng, "bà là loại giáo sư chó má gì! Đừng cho rằng bà dạy lớp một là giỏi, không bằng nhìn lại nhân phẩm của bản thân mình đi, lớp 20 chúng tôi chưa tới lượt phải cần bà phán xét."
"Cậu." La Tụng Hoa đột nhiên đứng lên, sắc mặt già nua cực kỳ khó coi, " Cậu nói chuyện phải biết tôn trọng người khác một chút, đừng tưởng rằng ba cậu là tổng gíam đốc sở thì cậu muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, có học sinh nào không phải chịu sự phê bình của giáo viên chứ?"
"Cố Mang thi cử giỏi hay dỡ thì liên quan gì đến bà? Học không giỏi bằng lớp 1 liền có thể để bà tuỳ tiện hất nước bẩn à, chuyện trước đây của cô ấy, bà biết rất rõ nội tình bên trong hay sao." Lục Dương cao hơn La Tụng Hoa một cái đầu, nhìn xuống bà nói tiếp " Học sinh từ đầu đến cuối cũng không nói gì, bà thật lợi hại, nói có hai ba câu, đã khiến cho các học sinh trong lớp muốn trừng phạt Cố Mang."
La Tụng Hoa khoanh tay, khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Học sinh như cô ta thì làm được việc gì tốt?"
Lục Dương nghiến chặt hàm, chỉ vào mặt bà ta: "Cố Mang như thế nào, cũng không đến lượt bà phải quan tâm! Tôi nói cho bà biết, nếu hôm nay bà không xin lỗi Cố Mang, chuyện này còn chưa xong đâu!"
La Tụng Hoa trừng mắt, ngồi trở lại trên ghế, sắc bén nói: "Mau cút khỏi đây, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
"Hậu quả cái cù lôi! tôi ngược lại muốn nhìn xem hậu quả này có thể làm gì được tôi, tôi quá hiểu rõ con người của bà."Lục Dương lập tức mất bình tĩnh, xắn tay áo làm loạn.
“Lục Dương.” Một giọng nữ trầm thấp đột nhiên vang lên.