Cố Mang hai tay đút trong túi quần đi vào văn phòng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp không có biểu cảm gì, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Mạnh Kim Dương biết Cố mang tính khí không tốt, cũng giống như Sở Nghiêu sợ xảy ra chuyện, nên cũng đi theo.
Lục Dương quay đầu lại, nhìn thấy cô, trong lòng tràn đầy phẫn nộ nói, "Cố Mang, bà ta là người tung tin đồn nhảm của cô ra bên ngoài, tôi muốn bà ta xin lỗi cô!"
"Không phải cô ta đã làm bài kiểm tra được điểm 0 sao? Cô ta không phải là người bị đuổi khỏi trường cũ sao?" La Tụng Hoa nói xong cười một cách đầy chế nhạo, nhìn Tịch Yên đang vội vã bước vào.
"Cô Tịch lo quản tốt học sinh của cô đi, một đám học kém còn không biết an phận, thật làm cho trường trung học Minh Thành mất hết mặt mũi, coi trường học Minh Thành là cái nơi xó xỉnh nào hả, nếu có thời gian như vậy không bằng về giải thêm nhiều đề đi."
Tịch Yên mím môi, gượng cười nói: "La lão sư nói rất phải."
Lục Dương cau mày, "Tiểu Tịch, cô sao vậy?cô đã quên cái bà cô già này trong văn phòng đã ức hϊếp cô sao! Hôm nay, sẳn tiện em giúp cô dạy dỗ bà ta một bài học!"
Khi ba chữ bà cô già đυ.ng phải vảy ngược của La Tụng Hoa, sắc mặt bà lập tức tái mét, "Cô Tịch! Đây là học sinh mà cô dạy ra à? Ăn nói vô lễ với thầy, cô có muốn bị đuổi học hay không?"
“Lục Dương!” Tịch Yên lần đầu tiên dùng ngữ khí mạnh mẽ như vậy nói, “em cùng Cố Mang đi ra ngoài trước đi."
Lục Dương nín thở nhìn chằm chằm La Tụng Hoa, vẻ mặt khó coi.
La Tụng Hoa nhìn qua một màn này, cười đắc ý "Nghe thấy lời Tịch lão sư nói hay chưa, còn không mau cút khỏi đây."
"Mẹ kiếp! Đồ mụ phù thủy già!" Lục Dương mặc kệ muốn xông lên, cánh tay bị Cố Mang giữ chặt, quay đầu nhìn Cố Mang mặt không chút thay đổi.
Cố Mang liếc mắt nhìn La Tụng Hoa còn đang bị Lục Dương hù dọa, ánh mắt vẫn còn kinh ngạc, thản nhiên nói: "Đi ra ngoài trước."
Lục Dương cau mày, tức giận nói: "Mọi người nói cô là gì cô cũng không quan tâm."
“Đi ra ngoài trước.” Cố Mang Thanh lặp lại lần nữa, dùng đôi mắt đen sáng ngời, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu.
Lục Dương cắn răng một cái, "Được, hôm nay vì cô, tôi tha cho bà ta, về sau nếu bà ta còn dám nói bậy, tôi sẽ không buông tha cho bà ta dễ dàng như vậy!"
Cố Mang không nói, xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi đến cửa.
"Học sinh kém cũng mãi là học sinh kém, học đã đốt mà đạo đức còn suy đồi, làm liên luỵ đến tỷ lệ học tập của trường thì thôi, còn không biết thu lại tính khí làm người bình thường, cứ luôn thích khoa trương." Giọng nói gay gắt và sắc bén của La Tụng Hoa vang lên.
Cố Mang dừng lại, hai tay đút túi quần, đứng khụy xuống, toàn thân toả ra khí lạnh, nhìn chằm chằm về phía trước.
Tịch Yên siết chặt giáo án trong tay, không khiêm tốn cũng không hống hách nói: “La tiên sinh, học chính là học, học không đại biểu cho tư cách đạo đức của học sinh, không muốn học không đồng nghĩa với việc học không giỏi. Tôi tin rằng học sinh của mình rất thông minh, nhân phẩm và đạo đức của các em cũng rất tốt, với tư cách là một giáo viên, tôi hy vọng cô sẽ cẩn thận với lời nói của mình."
La Tụng Hoa bật cười, "Cô Tịch, cô đang nói học sinh trong lớp của cô chỉ là không chịu học thôi, nếu chịu học thì đều là thiên tài sao?"
Tịch Yên mím môi không nói gì.
"Được, chúng ta đánh cược đi." La Tụng Hoa khoanh chân trịch thượng nói: "Đứng cuối lớp 1, kỳ thi tuần trước, là 643 điểm. Kỳ thi tháng cuối tuần này, chỉ cần một người trong lớp cô có thể vượt qua cũng được số điểm đó, tôi sẽ xin lỗi Cố Mang và toàn bộ lớp cô, thế nào."