Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 353



Đường Tinh Khanh lần đầu tiên nhận ra, khi Đông Phùng Lưu ngủ thật giống như một đứa trẻ. Rất giống Đường Ngũ Tuấn.

Nếu trong lòng Đông Phùng Lưu không mang thù hận, không chừng cũng sẽ là một người hồn nhiên ngây thơ. Vậy thì tốt biết bao.

Đường Tinh Khanh thầm hạ quyết tâm, có lẽ đây cũng là quyết định quan trọng nhất trong đời cô. Nếu Đông Phùng Lưu thực sự tỉnh lại, cô sẽ đồng ý kể lại mọi chuyện trong quá khứ cho Đông Phùng Lưu, cô sẽ khiến anh một lần nữa nhớ ra những chuyện anh quên do mất trí nhớ.

Sau đó Đường Tinh Khanh sẽ ở bên anh, quên đi thù hận của quá khứ. Vì Đường Ngũ Tuấn, cô cũng nguyện ở bên Đông Phùng Lưu.

Nếu mọi chuyện đều trở lại đơn thuần như ban đầu thì bắt đầu lại lần nữa có gì đáng sợ đâu?

Giống như Đường Ngũ Tuấn vậy, Đường Tinh Khanh tin tưởng Đông Phùng Lưu cũng không phải là người có bản tính tồi tệ. Nhân chi sơ tính bản thiện, cô cũng hy vọng về sau Đường Ngũ Tuấn có thể sống trong hoàn cảnh tràn ngập thiện lương, không có thù hận. Tuy khó nhưng quả thực chính là một quyết định rất vui vẻ.

Đường Tinh Khanh không kìm được nắm bàn tay lạnh lẽo của Đông Phùng Lưu, cô muốn dùng nhiệt độ và lòng quyết tâm của mình cho Đông Phùng Lưu đang hôn mê.

Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi!

Đường Tinh Khanh áp mặt vào giường bệnh, cơn mệt mỏi kéo đến, cô nhắm mắt, khóe miệng còn nở nụ cười chân thành.

Truyện được up trên app mê tình truyện mỗi ngày

...

Bữa sáng rất qua loa, qua loa đến mức khiến Đường Ngũ Tuấn vô cùng bất mãn.

Trước mặt Đường Ngũ Tuấn có một cái đĩa, bên trên là một cái xúc xích và một quả trứng rán chỏng chơ, bên cạnh còn có một ly sữa nóng.

"Chú Thịnh, chú giàu vậy mà mời một bữa ăn cũng tiếc sao?" Đường Ngũ Tuấn vừa đi tìm dao dĩa vừa oán thán, vậy mà trên bàn lại không có hai thứ đồ này, Nam Cường Thịnh cũng quá cẩu thả rồi.

Trước kia Đường Ngũ Tuấn từng ở nhà Nam Cường Thịnh, nhưng chưa bao giờ ăn bữa sáng qua loa như vậy. Tuy Nam Cường Thịnh không thuê giúp việc, nhưng tay nghề làm bữa sáng vẫn rất được. Hôm nay lại thành ra thế này.

Nam Cường Thịnh lấy dao dĩa trong phòng bếp ra, cũng không đưa cho Đường Ngũ Tuấn mà cau mày nói: "Muốn ăn thì nói cho chú đi."

Đường Ngũ Tuấn vốn đã sớm chuẩn bị nói cho Nam Cường Thịnh, nhưng lại phát hiện nhìn bộ dạng nóng nảy của Nam Cường Thịnh rất thú vị, thế là cậu nhóc kéo dài thời gian.

"Cháu đói lắm." Đường Ngũ Tuấn kháng nghị: "Ăn no mới có sức mà nói chứ."

Nam Cường Thịnh lạnh mặt: "Không được. Thế này, chúng ta đều nhường một bước, cháu vừa ăn vừa nói."

Đường Ngũ Tuấn mất kiên nhẫn cướp lấy dao dĩa, đầu tiên là nhét lạp xưởng vào miệng, sau đó lúng búng nói: "Được được, vậy chú ngồi xuống đi, lát nữa đừng có ngã lăn ra đấy."

Nam Cường Thịnh: "Tốt xấu gì chú cũng là con nhà có, có cái gì mà chưa từng..."

Còn chưa nói xong, Đường Ngũ Tuấn đã nuốt miếng lạp xưởng khó ăn xuống, thuận miệng nói: "Dạ, cháu chính là hacker chú muốn tìm đây."

May mà Nam Cường Thịnh thật sự ngồi vững, nếu không rất có khả năng đã ngã nhào.

"Cháu nói gì cơ? Hacker? Cháu không phải chính là tên hacker xâm nhập vào hệ thống bảo mật của tập đoàn Đông Phùng, sau đó âm thầm giúp đỡ đó chứ?" Nam Cường Thịnh cau mày, nửa tin nửa ngờ.

"Nói nhảm làm gì, cháu nói cháu chính là tên đó." Đường Ngũ Tuấn chuẩn bị tiến đánh nốt miếng trứng.

"Có thể rán trứng thê thảm đến mức này, chú đúng là phung phí của trời." Đường Ngũ Tuấn vừa kêu thạn vừa ăn sạch thức ăn trên đĩa.

Nam Cường Thịnh hít sâu một hơi, sau đó thở phào, đột nhiên mỉm cười nói: "Quả nhiên là vậy."

"Quả nhiên? Quả nhiên là ý gì? Chú đừng nói nửa vời thế, thật là..." Đường Ngũ Tuấn không tin sơ hở đến Tịch Song cũng tốn rất nhiều thời gian mới phát hiện ra lại bị Nam Cường Thịnh nhận ra từ sớm.

Nam Cường Thịnh phất tay nói: "Có gì đâu, chỉ là trước chú từng nghi ngờ thôi. Ừm, có lẽ là hôm công ty xảy ra chuyện, thấy cháu ở trong phòng nghịch máy tính, lúc đó chú có hơi nghi ngờ."

Đường Ngũ Tuấn nhớ tới việc hôm đó vì truy tìm tung tích của Đông Phùng Lưu mà quả thực đã hơi sơ ý. Cậu uống một hơi hết sạch ly sữa, liếm môi rồi nói: "Chú không nghi ngờ cháu nói dối chú nào sao? Trẻ con nói mấy lời này phải bị tét mông mới đúng chứ?"

Nam Cường Thịnh lắc đầu nói: "Cháu vẫn rất thông minh, hơn nữa trên đời vốn có thiên tài mà, có gì mà không đáng tin?"

Đường Ngũ Tuấn giơ ngón cái khen ngợi: "Chú Thịnh đúng là có mắt nhìn tốt, đã vậy cháu không đùa chú nữa, cháu sẽ nói hết chuyện xảy ra hôm qua cho chú."

Nam Cường Thịnh thầm bất mãn, thì ra thằng nhóc con này kéo dài mãi không nói là vì muốn chọc mình. Nhưng ngoài miệng anh ta không nói gì, hiện tại Đường Ngũ Tuấn mới là nhân vật chính.

Đường Ngũ Tuấn nói: "Nói thẳng ra thì chuyện này chính là âm mưu của Doãn Thu Ngọc và người bạn kia của mẹ cháu. Nói chính xác thì chính là một trò bịp."

"Đợi đã, người bạn thần bí kia rốt cuộc là ai?" Nam Cường Thịnh thật sự rất quan tâm điều này, anh ta tra xét rất lâu mà vẫn không có tin gì, xem ra bây giờ đã moi được tin từ chỗ Đường Ngũ Tuấn rồi. Nhưng điều khiến anh ta thất vọng là chuyện Đường Ngũ Tuấn sắp nói không bao gồm danh tính người này.

Đường Ngũ Tuấn rất hiểu mẹ mình, nếu bây giờ lôi Tịch Song vào thì chuyện Đông Phùng Lưu bị tai nạn 6 năm trước và cộng thêm vụ hãm hại lần này sẽ khiến Đông Phùng Lưu tỉnh dậy sẽ tiếp tục trả thù. Tiếp đó là cuộc tranh đấu không điểm dừng, vậy thì thà rằng cứ im miệng, hy vọng Tịch Song an phận, đừng chủ động ra tay nữa là được.

Đường Ngũ Tuấn nói dối: "Nói thật cháu cũng không biết người bạn thần bí kia của mẹ là ai. Tất nhiên là cháu từng gặp, nhưng chẳng biết gì về hắn ta cả, cho nên chú cũng đừng hỏi nữa."

Đường Ngũ Tuấn đột nhiên nghiêm túc hẳn, Nam Cường Thịnh chỉ đành thở dài.

"Được rồi, cháu nói tiếp đây. Sở dĩ nói là trò bịp là bởi vì Doãn Thu Ngọc cũng tham gia vào âm mưu sắp đặt nội gián, tráo đổi nhà cung cấp và khống chế công ty thiết kế."

"Nhà họ Doãn cũng có một phần cổ phiếu của tập đoàn Đông Phùng, bọn họ làm thế đâu có lợi gì?" Mới đầu Nam Cường Thịnh không hiểu, nhưng chốc lát đã ngộ ra.

"Không phải là vì Tinh Khanh chứ? Bọn họ muốn dồn công ty vào đường chết, sau đó lấy đó làm cái giá bắt Đường Tinh Khanh phải bỏ đi, cuối cùng lại giả vờ cứu công ty. Như vậy không những có thể vững vàng ở bên Lưu, còn đuổi được Đường Tinh Khanh, một mũi tên trúng hai đích?" Nam Cường Thịnh nói một tràng, sau đó lộ vẻ mặt không vui.

Thủ đoạn này quá hạ lưu.

Đường Ngũ Tuấn gật đầu nói: "Đúng vậy, xem ra chú cũng không quá ngốc. Chỉ là sau đó kế hoạch này đã bị cháu vạch trần, ngăn mọi chuyện chuyển biến xấu rồi."
— QUẢNG CÁO —