Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 354



Đường Ngũ Tuấn càng nói càng tự đắc, Nam Cường Thịnh không thể không ngắt lời: "Đủ rồi, đừng tự biên tự diễn nữa, chú chỉ muốn biết chuyện này đối với người bạn thần bí của mẹ cháu thì có gì tốt? Kế hoạch này hắn ta phải bỏ tiền mà không được lợi lộc gì."

Đường Ngũ Tuấn lắc đầu thở dài: "Lợi à? Mẹ cháu chính là tiền lời của hắn."

Nói như thế là đủ hiểu rồi, thì ra tên kia cũng là người theo đuổi Đường Tinh Khanh.

Nam Cường Thịnh cạn lời: "Ngũ Tuấn à, có đôi khi mẹ cháu đúng là hồng nhan họa thủy."

Đường Ngũ Tuấn không vui nói: "Chú Thịnh là vì dì Phương Minh à? Gần đây chú càng ngày càng không đứng đắn, trước đây chú đâu như vậy."

Nam Cường Thịnh không nói, vừa nhắc đến Phương Minh trong lòng anh ta lại có cảm xúc khác lạ. Anh ta đánh trống lảng: "Thế nên tình huống hiện giờ chính là Doãn Thu Ngọc sẽ bắt đầu giúp đỡ tập đoàn Đông Phùng à? Thế này thì cô ta đúng là tiền mất tật mang."

Nam Cường Thịnh híp mắt cười. Nhưng nụ cười của anh ta lại biến mất rất nhanh, anh ta nói với Đường Ngũ Tuấn: "Không đúng, theo hiểu biết của chú đối với Doãn Thu Ngọc, không phải bất đắc dĩ thì cô ta sẽ không làm ra chuyện hại mình lợi người như vậy."

Đường Ngũ Tuấn lắc đầu cười nói: "Ý chú là cô ta sẽ mặc kệ tập đoàn Đông Phùng à? Thế thì cô ta mới đúng là mất hết vốn liếng, cái được không bù nổi cái mất."

Nam Cường Thịnh lẩm bẩm: "Nói vậy cũng phải, dù sao năm xưa tập đoàn Đông Phùng là do nhà họ Doãn cứu sống, cũng chiếm một phần cổ phiếu. Hơn nữa nhà họ Doãn không thể nào đồng ý với hành động xằng bậy của Doãn Thu Ngọc được."

Xem ra Nam Cường Thịnh đã lo bò trắng răng rồi.

Đường Ngũ Tuấn vỗ bụng, nói với Nam Cường Thịnh: "Được rồi chú Thịnh, ăn uống no đủ xong, chúng ta nên làm chính sự thôi."

Nam Cường Thịnh nói: "Chính sự? Cháu cũng muốn nhúng tay vào chuyện của công ty à?"

Thực tế thì hôm qua Đường Ngũ Tuấn mới nghĩ đến điều này, cậu cảm thấy thủ đoạn xử lý chuyện công ty của Nam Cường Thịnh vẫn còn quá non nớt, cậu có thể giúp anh ta một tay.

Hơn nữa trong phương diện tra tìm nội gián thì Đường Ngũ Tuấn tự nhận đây là sở trường mạnh của mình.

"Sao hả? Mời được cao thủ hacker miễn phí chú còn không hài lòng?" Đường Ngũ Tuấn thật sự vô cùng kiêu ngạo, nhưng mà quả thực là cậu có tư cách kiêu.

Nam Cường Thịnh gật đầu nói: "Không thể hài lòng hơn. Chú sẽ sắp xếp cho cháu phòng làm việc tốt nhất, cháu cần gì thì cứ nói với chú."

Đường Ngũ Tuấn đã tưởng tượng ra cảnh bản thân ngồi trong phòng làm việc oai phong lẫm liệt chỉ tay năm ngón, mắt sáng lên: "Ok."

Sau đó hai người chạy thẳng đến công ty, chỗ Đông Phùng Lưu đã có Đường Tinh Khanh và La Vũ Hạo chăm nom nên không cần lo lắng gì cả.

Toàn bộ sự việc chỉ cần một kết thúc hoàn hảo nữa thôi.

...

Truyện được cập nhập mỗi ngày trên ứng dụng mê tình truyện

Sau khi đến công ty, Nam Cường Thịnh quả nhiên xếp cho Đường Ngũ Tuấn một gian phòng làm việc như đã nói. Có điều gian phòng này khác ở chỗ, bên trong toàn là máy tính và các thiết bị công nghệ cao khác.

Trừ cái đó thì Đường Ngũ Tuấn thậm chí còn có hai cấp dưới. Lần này cậu nhóc đúng là khoa trương vô cùng, may mà cậu còn chưa quên mục đích của mình - tra tìm nội gián trong công ty.

Quan mới nhậm chức thì phải lập uy, nhất là ban đầu người trong công ty còn coi Đường Ngũ Tuấn là trẻ con, càng cần phải giết gà dọa khỉ.

Nam Cường Thịnh không biết là muốn tôi luyện Đường Ngũ Tuấn hay là sợ thấy cậu nhóc bị xấu mặt, anh ta chỉ thông báo qua loa vài câu rồi vội vàng đi làm chuyện khác. Còn muốn thu phục cấp dưới thì Đường Ngũ Tuấn phải tự dựa vào sức mình.

Chuyện đầu tiên Đường Ngũ Tuấn làm chính là mở cuộc họp, sau đó gọi người phụ trách hệ thống bảo mật của công ty đến mắng cho một trận. Đương nhiên là phải phê phán hệ thống bảo mật của bọn họ chưa đủ chặt chẽ, nếu không bản thân cậu đã không dễ dàng xâm nhập.

Công ty từ trên xuống dưới đều hoảng sợ, thì ra thằng nhóc này chính là hacker gây chấn động tập đoàn Đông Phùng kia.

Sau đó Đường Ngũ Tuấn lại an ủi bọn họ, không trách bọn họ quá yếu, chỉ trách mình quá khủng bố vân vân.

Làm bộ làm tịch một hồi, Đường Ngũ Tuấn lại chỉ rõ lỗ hổng trong hệ thống bảo mật của công ty, lúc này thì mọi người đều tâm phục khẩu phục rồi. Cho dù tuổi tác lớn hay nhỏ thì thiên tài vẫn luôn dễ dàng áp đảo mọi người.

Toàn bộ người của bộ phận an ninh mạng gần như đều trở thành fan của Đường Ngũ Tuấn, đơn giản Đường Ngũ Tuấn chính là chân lý, nói một không hai. Vì vậy dưới sự chỉ đạo của Đường Ngũ Tuấn, bộ phận an ninh mạng đã nhanh chóng vận hành trở lại, chuyện truy tìm nội gián tất nhiên cũng dễ dàng.

Đường Ngũ Tuấn sắp xếp công việc xong lại tự mình điều tra tung tích của Tịch Song.

Tuy có rất nhiều thiết bị, hơn nữa đều là công nghệ hàng đầu, nhưng Đường Ngũ Tuấn mò mẫm nửa ngày cũng không điều tra được tin tức của Tịch Song. Bất kể là máy nghe lén lắp trong phòng làm việc trước đây hay là xâm nhập vào điện thoại của Tịch Song, vẫn không hề có chút thông tin nào. Như thể Tịch Song đã đột nhiên biến mất khỏi thế giới này rồi.

Đang lúc Đường Ngũ Tuấn hết đường xoay sở thì đột nhiên lại nghĩ ra, cậu xâm nhập vào camera giám sát ở quán cà phê hôm đó, điều tra xem tối qua Tịch Song đã đi hướng nào sau khi rời khỏi quán cà phê.

Quá trình rất phức tạp. Vì Tịch Song ngồi xe đi, nên Đường Ngũ Tuấn muốn theo dõi thì nhất định phải xem xét từng camera đường phố.

Mãi cho đến hết ngày Đường Ngũ Tuấn vẫn không tìm được manh mối nào có giá trị.

Điều khiến cậu an tâm chính là dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người trong công ty, nội gián đã bị lôi ra. Sau đó tư liệu cũng dần dần được đưa tới tay Nam Cường Thịnh, anh ta lại phụ trách xử lý chuyện kế tiếp.

Tập đoàn Đông Phùng vốn đã tê liệt lại lần nữa sống dậy, bộ máy khổng lồ được các linh kiện nhỏ xíu vận hành kết hợp lại hoạt động đâu ra đấy.

Con hùng sư Đông Phùng này cuối cùng cũng tỉnh lại, mọi người đã bắt đầu nhìn thấy hy vọng.

Tuy nói nguy cơ lần này mang lại tổn thất khó mà bù đắp, nhưng chỉ cần căn cơ của tập đoàn vẫn còn thì hết thảy không thành vấn đề.

Vài ngày sau, rốt cuộc Đường Ngũ Tuấn cũng thành công tìm được tung tích của Tịch Song. Hơn nữa điều khiến cậu giật mình là hôm đó Tịch Song không hề lan truyền bất cứ thông tin nào, chẳng lẽ hắn chuẩn bị bỏ qua kế hoạch này?

Chuyện này... chuyện này là thật sao?

Đường Ngũ Tuấn lợi dụng camera đường phố để điều tra, sau khi kế hoạch tan vỡ, Tịch Song về nằm lì trong nhà.

Thế nhưng sau đó Đường Ngũ Tuấn vẫn không thả lỏng việc theo dõi camera ở cửa ra vào căn nhà, phát hiện hôm đó sau khi Tịch Song về đến nhà, đã 5, 6 ngày rồi hắn không ra khỏi phòng một bước.

Sau khi biết chuyện, tâm trạng Đường Ngũ Tuấn bỗng chùng xuống.

Trong trí nhớ của cậu, Tịch Song là người lý trí đến cảnh giới lạnh nhạt, làm sao có thể tự nhốt mình trong phòng như vậy? Nhưng sự thật chính là thế đó!
— QUẢNG CÁO —