Lại không ngờ anh đột nhiên trở mình chống tay ở mạn sườn cô, giam cô giữa sô pha và anh, anh nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, hỏi bằng giọng lạnh băng: “Một ngày anh cũng không rời em đó, em muốn anh thế nào?”
Trình Vũ: “……”
Không thể không nói mỗi khi anh nghiêm túc thật rất dọa người, nhưng nghe anh nói lời này, Trình Vũ lại muốn cười, không rời thì không rời thôi, anh hung dữ như vậy làm gì chứ.
Đối mặt trước ánh mắt sát khí bức người của Lục tiên sinh, Trình Vũ cầm lòng không đậu sờ mặt chồng, sau đó dùng sức xoa xoa, cười nói:
“Em có thể làm gì anh chứ, đương nhiên là đóng gói mang đi theo thôi.”
Nhớ trước kia cô sợ anh chết khiếp, anh nhìn ngang qua cô cũng không dám nói chuyện, nhưng hiện tại cô lại có thể nặn tròn bóp dẹp mặt anh, loại cảm giác này thật là thú vị.
Lục Vân Cảnh càng nhăn mày, nhưng cô vô lễ nhéo mặt anh anh cũng không phản kháng, đợi cô nhéo đã anh mới nói: “Em hiện tại là niết đến nghiện rồi đúng không?”
Trong giọng nói rõ ràng hàm chứa cảnh cáo.
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ cũng không dám tìm đường chết, vội vàng buông ra, đôi mắt thủy nhuận mở to trông mong nhìn anh, vẻ mặt ủy khuất nói: “Em nào dám.”
Mỗi lần anh sinh khí cô đều tỏ vẻ đáng thương, dù sao mỗi lần dùng chiêu này đều được.
Quả nhiên, Lục Vân Cảnh bớt căng hơn
một ít, lại thấy anh đem tay cô đưa tới trên mặt mình, ra lệnh: “Không nghiện thì tiếp tục niết.”
Trình Vũ rốt cuộc nhịn không nổi phụt ra một tiếng cười, trong lòng thầm nghĩ Lục tiên sinh thật đúng là tiện, nhưng cũng là cao lãnh tiện nên có vẻ đặc biệt manh, nhìn người trước mắt chỉ cảm thấy tâm đều sắp tan luôn, cô nhịn không được bổ nhào vào trong lòng ngực anh, ôn nhu nói: “Buổi sáng nào cũng thấy nghiện, cả người anh đều khiến em phát nghiện.”
Thân thể anh đơ một chút, sau đó không nói gì ôm cô giống bế một đứa trẻ. Tới trên giường anh thả cô xuống đôi tay chống cạnh hai sườn, nhìn cô từ trên xuống.
Hôm nay thời tiết thực tốt, ánh mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ vào, cả người anh đều đắm chìm trong ánh mặt trời, áo sơ mi vì vừa mới cô mà có chút hỗn độn, khuôn mặt đẹp nhìn từ trên xuống, dưới ánh mặt trời nó như mạ lên một tầng màu vàng ấm, khiến cho cô thấy nửa ôn nhu một nửa lạnh bang từ anh, ánh mắt anh thực trầm, rõ rang anh muốn ăn thịt.
Mỗi khi anh ôn nhu như vậy, Trình Vũ khó kìm lòng nổi cảm xúc mê chồng kỳ cục, cứ chủ động bá cổ hôn lấy anh. Sự tình phía sau thì hoàn toàn trong dự kiến của người đọc nha chứ Trình Vũ đang cảm thấy thẹn thùng, sáng sớm đã cùng Lục tiên sinh làm loại chuyện không thể miêu tả kaka.
Lúc sau Trình Vũ ngủ tới khi tỉnh lại thì Lục Vân Cảnh đã đi làm, giữa trưa rồi Trình Vũ đến công ty cũng trễ, cô rảnh nên giúp Thất tẩu nấu cơm, làm xong thì cô ăn trước một ít, sau đó đóng gói giao cơm cho Lục Vân Cảnh ở công ty.
Lục Vân Cảnh có thời gian ăn cố định nên Trình Vũ đóng gói mang qua vừa lúc thích hợp.
Bởi vì cô thường tới nên lễ tân vừa thấy cô là tới giúp cô ấn thang máy ngay, từ thang máy đi vào tầng cao nhất, sắp đến phòng Lục Vân Cảnh thì cô thấy một ông lão mặc áo khoác trắng từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy cô, ông lão chỉnh kính trong chốc lát, mới cười nói: “Là Lục phu nhân sao?”
Trình Vũ đánh giá vài lần xác định không quen, Trình Vũ nhìn cái áo blouse trắng, biết Lục Vân Cảnh có vết thương cũ, cách một đoạn thời gian sẽ mời Châm Cứu Sư tới điều trị, hẳn đây là Châm Cứu Sư mới, nhưng vì sao liếc mắt một cái ông ta liền nhận ra cô, thì có khả năng là ảnh cô và Lục Vân Cảnh chụp chung đặt ở bàn làm việc của anh.
Trình Vũ cũng cười nói: “Ông là Châm Cứu Sư mới của chồng tôi?”
Ông lão áo blouse trắng sửng sốt nói: “Tôi là bác sĩ của Lục tiên sinh nhưng không hiểu sao Lục phu nhân nói người mới là có ý gì.”
Trình Vũ nghe thế cũng có chút ngốc, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ ông không phải là Châm Cứu Sư chồng tôi mới tìm sao?”
Ông lão áo blouse có chút xấu hổ, cười nói: “Lục phu nhân hiểu lầm gì sao, tôi theo Lục tiên sinh đã nhiều năm để điều trị bệnh mà.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ cẩn thận đánh giá vẻ mặt, xác định không phải ông ta nói giỡn.
Là cái quỷ gì? Trước đó không phải có một nữ Châm Cứu Sư sao? Bởi vậy cô mới hiểu lầm, sau đó vì cô không vui anh cũng sa thải cô ta, sao giờ ông lão này lại nói ông ấy điều trị cho Lục Vân Cảnh?
Cũng không quá quan tâm, ông lão nói: “Tôi còn có việc nên đi trước.”
Chuyện này càng nghĩ càng kỳ quái, ông lão đi một hồi lâu cô mới đẩy cửa đi vào, lại thấy Lục Vân Cảnh đã mặc xong quần áo, ngồi trước bàn làm việc ký tên, nghe tiếng đẩy cửa anh theo bản năng ngẩng đầu quay lại, thấy người đến là vợ, biểu hiện đang muốn răn dạy đột nhiên ngưng trụ, đuôi lông mày tức khắc giãn ra, hỏi:
“Sao em lại tới đây?”
Ánh mắt anh quét đến tay cô, nhu ý càng thêm rõ ràng: “Là cố ý tới đưa cơm cho anh?”
Trình Vũ không nói gì, híp mắt đánh giá anh, cô cảm thấy lấy tính cách đó, hẳn sẽ không giống cô phỏng đoán, nhưng chuyện về Châm Cứu Sư cô vẫn nghi hoặc, cuối cùng cô nhịn không được nói: “Vừa mới rồi ở ngoài cửa em đụng một ông lão, ông ấy nói thân thể của anh vẫn luôn do ông ấy điều trị, nhưng trước kia rõ ràng có Châm Cứu Sư Anna, em muốn biết chuyện là như thế nào.”
Anh tựa hồ cũng không quan tâm, tiếp nhận hộp thức ăn trong tay cô mở ra, dùng đũa nếm một ít mới nói: “Hôm nay đồ ăn thực không tồi, trù nghệ tăng trưởng, có thể suy xét tăng lương cho Thất tẩu.”
Rõ ràng anh cố ý thay đổi đề tài, vậy lại càng thêm khả nghi, Trình Vũ nhìn người ra vẻ bình tĩnh ngồi trên sô pha ăn cơm, trầm mặt hỏi: “Lục Vân Cảnh, tốt nhất anh nói em nghe chuyện là thế nào.”
Đại khái là nghe ra vợ thật sự sinh khí, lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn qua, nam nhân nuôn luôn trầm ổn bình tĩnh khi đối mặt với ánh mắt cô như là vừa bị đâm một cái vội vàng tránh đi, vẫn vẻ mặt cao lãnh nói:
“Cô ấy không phải Châm Cứu Sư, giống Kim Lê Dương đều là thuộc hạ làm việc cho anh, trước kia phụ trách nghiệp vụ ở Phong quốc, khi chúng ta kết hôn cô ấy bắt đầu phụ trách bảo hộ an toàn của em.”
Bảo hộ an toàn của cô? Trình Vũ biết sau khi hai người kết hôn Lục Vân Cảnh an bài người âm thầm bảo hộ cô, nguyên lai Anna là vệ sĩ, căn bản không phải Châm Cứu Sư.
Nhưng vì sao Lục Vân Cảnh muốn gạt cô?
Cẩn thận hồi tưởng một chút cảnh Anna hai lần xuất hiện, lần đầu tiên là ở bên này, cô tới đưa văn kiện, lúc ấy Lục Vân Cảnh gọi điện bảo quản gia đưa, ngày đó vừa lúc Trình Vũ rảnh mới chủ động đi, như vậy chú Chung sẽ báo cho Lục Vân Cảnh là cô tới đưa, cho nên lúc ấy Lục Vân Cảnh biết cô tới. Sau đó cô tới lại bị lễ tân ngăn lại rồi vừa lúc gặp Kim Lê Dương, Kim Lê Dương nói chỗ văn phòng Lục Vân Cảnh rời đi, cô vừa đến văn phòng là nhìn thấy có phụ nữ xinh đẹp từ văn phòng anh đi ra, trùng hợp cửa văn phòng không đóng, vừa lúc có thể thấy anh đang mặc quần áo.
Còn lần thứ hai, là buổi tối ở nước ngoài anh đi châm cứu, châm cứu cũng không có cái gì lạ, lại bảo Kim Lê Dương canh cửa, lại còn không cho cô đi vào, nếu anh thật không muốn cô hiểu lầm thì không cần làm thế, làm vậy cô không hiểu sai mới là lạ, sau đó cô đẩy cửa vào chỉ thấy anh cởi hết quần áo để mỹ nữ Châm Cứu Sư mát xa.
Lý do anh làm như vậy, chẳng lẽ chỉ là một vở kịch? Diễn cho cô xem? Lục Vân Cảnh nhàm chán vậy sao?
“Vì cái gì anh muốn gạt em?” Trình Vũ hỏi.
Anh nghiêng đầu không nhìn cô, anh vẫn cao lãnh thâm trầm, Trình Vũ nhìn bộ dáng đó càng giận: “Em đang hỏi anh vì sao anh gạt em?”
Anh trầm mặc trong chốc lát mới quay đầu nhìn vợ bằng ánh mắt thực phức tạp, tựa như một cái hồ sâu:
“Có phải em cảm thấy anh giống một kẻ điên? Cố ý bảo thủ hạ giả thành Châm Cứu Sư cùng anh làm chuyện ái muội khiến em giận?”
Trình Vũ: “……”
Suy đoán là một chuyện, chính miệng nghe anh thừa nhận lại là một chuyện khác, nguyên lai đúng suy đoán vậy, nhưng cô cảm thấy rất khó lý giải việc anh muốn cô tức giận, anh vốn đa mưu túc trí, xử sự đạm nhiên sao lại làm chuyện ấu trĩ vậy?
Trình Vũ sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, hỏi: “Vì sao anh muốn làm như vậy?”
Anh đứng lên chậm rãi tới trước mặt cô, duỗi tay xoa mặt vợ, ánh mắt anh có chút hoảng hốt, như xuyên thấu qua cô nhìn cái gì đó:
“Có điều em không biết, một chút để ý của em, cho dù là làm bộ cũng đủ để cho anh tham luyến.”
Trình Vũ: “……”
Nói thật, ai đã từng lừa gạt mình mình đều tức giận hết, Trình Vũ cũng không ngoại lệ, hiện giờ cô còn nổi nóng, nghe anh nói cô liền cười lạnh: “Cho nên anh gạt em? Anh cảm thấy em dễ trêu đùa phải không?”
Cũng không biết có phải giọng cô quá lãnh đạm không, mà ánh mắt hơi hơi mị đi một chút, anh thẳng thắn nhìn cô, dù không có gì dư thừa trên mặt thế nhưng cô cảm thấy có một loại cô đơn từ anh, một lát sau anh xoay người đến bên cửa sổ, lấy ra bậc lửa hút một ngụm thuốc mới nói: “Nếu thật muốn chơi em, em sẽ không bình yên đứng ở chỗ này nói chuyện với anh.”
Cũng không biết có phải khói thuốc không mà thanh âm anh khàn khàn, nói xong hút thêm mấy hơi anh gạt tàn thuốc đi đến giá sách lấy ra hai thứ ném tới trước mặt cô, anh cởi ra cúc áo nói: “Em cứ việc động thủ là được.”
Trình Vũ nhìn thứ anh ném tới mà lắp bắp kinh hãi, là một cái ván giặt đồ và một roi da, Trình Vũ nghi hoặc nhìn anh, liền thấy Lục Vân Cảnh đã cởi xong, đi đến nàng trước mặt cô, xụ mặt nói: “Anh làm vợ giận, vợ cứ việc dùng ván giặt đồ với roi da giáo huấn anh đi.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ thật sự không nghĩ tới ở trong văn phòng nh còn mấy thứ này, nhìn cái ván giặt đồ, roi da rồi nhìn lại anh, cô nhịn không được nghi hoặc: “Vì sao anh có mấy thứ này?”
Anh lại không quá để ý, bộ dáng bình tĩnh nói: “Không chỉ có ở nơi này, trong nhà cũng có.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ híp mắt nhìn lại: “Anh chuẩn bị mấy thứ này làm gì? Không phải anh đã nói anh thực ngoan sao, ván giặt đồ, roi da căn bản không cần dùng à, cho nên đến tột cùng anh còn làm gì mà em không biết nữa?” Bằng không sao anh còn cố ý chuẩn bị mấy thứ này?
Ngữ khí anh vẫn như cũ: “Chỉ một việc này.”
Nói xong là quỳ xuống ván giặt đồ.
Trình Vũ hoảng sợ vội vàng lui về phía sau, vẻ mặt không dám tin nhìn Lục Vân Cảnh quỳ, sợ ngây người luôn á, người ở Bắc Thành nghe đến anh là sợ vỡ mật vậy mà Lục Vân Cảnh quỳ trước mặt cô nè, hết hồn chưa?!
Nếu vừa mới rồi còn tức giận thì hiện giờ bao sinh khí cũng bị dọa chạy đi hết rồi, một hồi lâu cô mới hồi phục tinh thần vội vàng nói: “Anh đang làm cái gì thế? Nam nhi dưới gối có hoàng kim, sao nói quỳ liền quỳ được trời?”