Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn vợ, nhẹ cong khóe miệng, kiểu trào phúng: “Hoàng kim? Hoàng kim là gì chứ, so với em thì không có gì quan trọng hơn.”
Anh nói thực bình tĩnh tựa như lời trần thuật sự thật, vì biểu tình bình đạm lại làm cho cô cảm giác anh bị ngốc mất rồi, Trình Vũ hoàn toàn bị dọa, rõ ràng anh là luôn cao cao tại thượng không giống người thường, sao lại có thể như vậy?
Sao lại có thể không màng tôn nghiêm mà quỳ gối trên ván giặt đồ chứ?
Trình Vũ vội vã muốn kéo anh lên, thật ra cô có chút giận, cô đề cao âm lượng nói: “Anh mau đứng lên, là Lục Vân Cảnh anh không nên hèn mọn vậy.”
Không ngờ anh bắt lấy cổ tay cô, nhíu mày nhìn cô rất sâu rất sâu sắc, nhìn đến đáy mắt đỏ ửng, tay anh nhẹ run rẩy nhưng giọng lại vẫn bình tĩnh:
“Em nói sai rồi, trước mặt em anh không phải là gì cả, bởi vì em là Trình Vũ.”
Anh nói như thể rất nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ là trần thuật một sự kiện đơn giản nhưng một câu “Trước mặt em anh không phải là gì cả ” lại chui thật sâu vào trong long Trình Vũ. Cô không biết nên phản ứng sao, lúc biết anh lừa cô cô là tức giận thật, nhưng hiện giờ nhìn anh thế này, cô cảm thấy khổ sở, vì anh không màng mọi thứ cho nên,... vì câu nói kia cô cảm giác người nam nhân này yêu đương thật sự thâm trầm, cô không thể lý giải loại thâm trầm này, chỉ là nó làm người ta không thể chống đỡ được, vì không thể hiện được cho nên anh vẫn áp lực không dám biểu lộ quá nhiều.
Vì làm cô để ý anh không tiếc tạo tai tiếng về mình, dù lời không tốt thế nào, thậm chí cùng thuộc hạ ái muội, luôn diễn như một diễn viên, dù biện pháp thế nào để được cô lưu tâm anh đều làm, vừa buồn cười vừa đáng giận nhưng cô thấy đáng buồn thay anh.
Đến tột cùng anh là người thế nào chứ, một người tỏa sáng như anh lại làm mấy chuyện ngu xuẩn chỉ vì một chút để ý của cô.
Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên đối với anh thế nào.
Bàn tay anh vuốt ve mặt cô, ánh mắt nhìn cô rất sâu rất sâu như là muốn đem cô khắc trong lòng, Trình Vũ thở dài, cô đau lòng cực kỳ khi anh như vậy, cô nhào vào lòng ngực anh ôm lấy anh, anh nao nao sau đó phục hồi tinh thần gắt gao ôm lấy cô.
Tuy anh làm cô thực tức giận, nhưng may là cuối cùng anh không làm chuyện ngu xuẩn nữa, dáng vẻ này làm cô đau lòng cực kỳ, Lục Vân Cảnh cao cao tại thượng trong cô bỗng hèn mọn thế khiến lòng cô rất rất không dễ chịu.
Ôm anh cô nói: “Về sau anh không được như vậy nghen?”
Một lát sau anh mới hít thật sâu nói: “Ừm.”
Kéo anh lên cô lại nói: “Về sau cũng không được tùy tiện quỳ trên ván giặt đồ, em muốn anh là người cao cao tại thượng - Lục Vân Cảnh, em không cần anh lảm việc hèn mọn đó.”
Kéo cô vào trong lòng ngực ôm thật chặt, hồi lâu sau anh mới dán bên tai cô nói: “Chỉ cần em ở bên người anh, thì em nói gì anh liền làm cái đó.”
Có đôi khi Trình Vũ không hiểu anh lắm, anh là kiêu ngạo, là nguy hiểm lại là anh yếu đuối, ngốc xít. Có lẽ là tình yêu của anh quá mức thâm trầm, có lẽ là cô căn bản lý giải không được tình yêu của anh với cô, cho nên cô cảm thấy anh thực mâu thuẫn, không thể lý giải. Mặc kệ nói thế nào cô biết anh thực để ý cô.
Trình Vũ cùng anh ăn xong, tính ở chơi thêm chốc lát không ngờ lại nhận được cuộc gọi từ Trình gia nói mẹ nuôi sốt.
Trình Vũ nghĩ đời trước cũng lúc này bà tự sát, cô sợ có gì ngoài ý muốn, liền tạm biệt Lục Vân Cảnh vội vàng chạy đến Trình gia.
Lục Vân Cảnh vốn muốn cùng đi, nhưng Trình Vũ cảm thấy chăm sóc mẹ đều là nữ nhân nên không tiện lắm nên cô uyển chuyển cự tuyệt, Lục Vân Cảnh cũng không nói gì nữa.
May mà mẹ nuôi chỉ vì tối hôm qua ngủ không đắp chăn đàng hoàng nên phát sốt, bác sĩ gia đình đã tới xem, cũng không có gì trở ngại, Trình Vũ cũng yên lòng, cô không rời đi mà ngồi luôn ở mép giường chăm sóc.
Lục Vân Cảnh có điện thoại tới hỏi thăm mẹ thế nào, Trình Vũ báo tình hình anh cũng bảo cô có cần gì thì cứ nói cho anh.
Mãi cho đến buổi tối mẹ nuôi mới hạ sốt, tinh thần cũng có thêm mẹ con mới nói chuyện phiếm.
Gần đây bận quá, Trình Vũ chưa có thời gian cùng mẹ trò chuyện, hôm nay cũng là một cơ hội, Trình Vũ liền mặc kệ chui vào trong lòng ngực mẹ nói chuyện. Cho tới khi nhắc đến cha mẹ ruột của Trình Vũ,
Lâm Giai Nhân cười nói: “Khi con còn nhỏ mẹ thường nói với cha con, chúng ta ai cũng ôn hòa sao lại dưỡng ra được một sư tử nhỏ, hiện giờ mẹ mới biết được là di truyền mẹ ruột con. Tuy rằng mới chỉ nói mấy câu nhưng mẹ thấy mẹ con là một phụ nữ lợi hại, con rất giống mẹ con.”
Trình Vũ nhớ tới ngày đó ở hôn lễ Giản Chu Nghiên, Diệp phu nhân xử Liêu gia sạch sẽ lưu loát, thầm nghĩ mẹ nuôi nói không sai.
Chỉ là nói cô giống Diệp phu nhân, cô lại lắc đầu, cô không được như Diệp phu nhân, sự quyết đoán đó nếu cô cô thì đời trước cũng sẽ không uất ức thế.
Hồi lâu không ngủ cùng nhau, tối hôm nay hai người hàn huyên thật lâu, mẹ nuôi ngủ rồi cô vẫn không ngủ được, cũng không biết có phải do lâu rồi không về nên không quen không.
Ngủ không được nên Trình Vũ tính xuống lầu đi dạo, đêm đã khuya người Trình gia đều đã nghỉ ngơi, hậu viện thực an tĩnh, Trình Vũ đi đến gần đình hóng gió thì lại nghe tiếng nói chuyện.
Trình Vũ nhìn xuyên qua lùm cây thì thấy hai nam nhân, tuy rằng ánh đèn hậu viện không sáng lắm nhưng Trình Vũ vẫn nhận ra Phạm Chi Lan và một người không quen, không giống thân thích Trình gia.
Trình Vũ vừa lúc nghe được Phạm Chi Lan nói: “Không phải tôi đã nói đừng tới tìm tôi sao?”
Nam nhân kia ủy khuất, khóc nức nở nói: “ Ngày 8/7 không phải anh hứa hẹn không trốn tránh tôi sao? Vì sao chớp mắt lại không chịu gặp mặt?”
Phạm Chi Lan không kiên nhẫn nói: “Mẹ tôi đã biết chuyện của chúng ta, hiện tại đang thu xếp hôn sự, trong thời gian này tốt nhất đừng xuất hiện, như vậy cũng là tốt cho cậu.”
Họ lại nói gì đó nhưng Trình Vũ nghe không nữa, bởi vì đó là ngày thiếu chút nữa cô bị ngộ hại.
Nhớ Lục Vân Cảnh đã từng nói Phạm Chi Lan có hiềm nghi, ngày đó hắn ngủ ở nhà một ngày, còn có thật sự ngủ không thì không ai biết.
Hiện tại Phạm Chi Lan ngày đó có ra ngoài sao lại nói dối đâu?
Phạm Chi Lan rất đáng nghi, Trình Vũ cảm thấy nên nói cho Lục Vân Cảnh. Hiện tại mẹ nuôi cũng hết sốt, còn có giúp việc chăm sóc nên Trình Vũ nói với giúp việc một tiếng, sau đó liền lái xe về.
Hiện tại đã khuya, Lục Vân Cảnh hẳn đã ngủ, Trình Vũ vào phòng mở đèn thì phát hiện Lục Vân Cảnh đang đứng bên cửa sổ hút thuốc. Lưng thẳng tắp, bóng dáng thật hiu quạnh làm người đau lòng.
Nghe được thanh âm anh quay đầu nhìn thấy cô về, anh vội vàng dập tàn thuốc, cảm giác cô độc phảng phất tan trong nháy mắt, đuôi lông mày hơi giãn ra, khuôn mặt tràn nhu ý.
“Sao em về?” Anh hỏi rồi chậm rãi đi tới, nghe giọng có vẻ khá sung sướng: “Mẹ em thế nào, có việc gì sao?”
“Không có việc gì.” Trình Vũ nói, “Sao đã trễ thế này anh còn không có ngủ.”
Anh cũng không quan tâm, chỉ nói: “Không ngủ được.”
Trình Vũ đột nhiên nhớ tới có một lần cô về muộn anh cũng giống thế này không bật đèn ở trong phòng hút thuốc, hỏi anh sao còn không ngủ anh cũng trả lời y chang.
Không biết thế nào, Trình Vũ đoán hơn phân nửa giữa đêm rồi anh không ngủ được ngồi mà ở phòng hút thuốc là vì cô không ở bên người anh, cái ý tưởng này làm cô áy náy.
Lục Vân Cảnh tựa hồ vui hơn, anh lại nói: “Mau đi tắm rửa đi.”
Trình Vũ nhớ tới cuộc nói chuyện vừa mới nghe, vội nói: “Đúng rồi Vân Cảnh, vừa mới lúc nãy ở Trình gia em vô ý nghe được Phạm Chi Lan cùng một nam nhân nói chuyện, anh còn nhớ ngày em thiếu chút nữa bị ngộ hại không? Anh nói ngày đó Phạm Chi Lan ở nhà ngủ một ngày, nhưng không phải ngày đó Phạm Chi Lan đã từng ra cửa, nhưng sao lại nói ở nhà ngủ một ngày chứ?”
Cho rằng nói cái này sẽ khiến Lục Vân Cảnh coi trọng, không ngờ anh lại nhăn mày hỏi: “Em về là vì nói cái này à?”
Trình Vũ kinh ngạc: “Anh cảm thấy chuyện này còn chưa đủ quan trọng sao? Phạm Chi Lan có hiềm nghi rất lớn mà.”
Lục Vân Cảnh âm trầm, thanh âm cũng lộ ra vài phần lạnh lẽo: “Không phải hắn.” Anh nói thế là khẳng định rồi.
Trình Vũ sửng sốt, hỏi: “Không phải hắn thì sẽ là ai?”
Anh híp hai mắt nhìn cô, mặt trầm như nước:
“Hẳn em biết anh vẫn luôn an bài người âm thầm bảo hộ em, cho nên người tập kích em phải qua mặt hai vệ sĩ mới được. Muốn thế nhất định phải biết hai vệ sĩ là ai, mà người có khả năng nhất chỉ có thể là hai bằng hữu của em.”
Cho nên hung thủ sẽ chỉ là hai người họ sao? Trình Vũ nhìn Lục Vân Cảnh, trước kia cô không biết Lục Vân Cảnh phái người bảo vệ cô cho nên cô không nghĩ tới chuyện này nhưng Lục Vân Cảnh biết nên nói cách khác từ lúc bắt đầu anh đã nghi hai bằng hữu của cô.
Trình Vũ không nghĩ ra, hỏi: “Nói như vậy, từ lúc bắt đầu anh đã hoài nghi hai bạn ấy, vậy sao anh nói tên Phạm Chi Lan chi?”
Lục Vân Cảnh bình tĩnh nói: “Chỉ là muốn cho em an tâm mà thôi.”
Trình Vũ cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, Lục Vân Cảnh nhìn cô trong lòng có chút hụt hẫng, anh nhẹ nhàng đi qua ôm cô vào trong ngực, lại nói: “Hung thủ lập tức liền sẽ trồi lên mặt nước, cho em biết hung thủ là bạn tốt của em cũng là muốn cho em chuẩn bị tâm lý.”
Thật sự được ôm thực ấm áp, cô bình tĩnh hẳn nếu chỉ có một mình lại có bằng hữu đáng sợ có lẽ cô sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại vì có Lục Vân Cảnh cô không còn sợ hãi nữa, đối với cô mà nói anh cường đại lại đáng tin cậy có thể giúp cô chống đỡ hết thảy nguy hiểm.
Về hung thủ cô không nghĩ nữa, chỉ ôm vòng eo anh: “Có phải không có em bên người nên anh ngủ không được?”
Thân thể anh đơ một chút, cúi đầu nhìn vợ, vừa lúc đối mắt với đôi mắt đang mỉm cười, nhìn vẻ đối với hung thủ là bằng hữu cô cũng không quá bị ảnh hưởng mà còn tâm tình giỡn chơi lúc này anh mới thoáng yên lòng.
Thái Sơn không đổi sắc như mặt Lục Vân Cảnh lại ngượng ngùng, anh ra vẻ đạm nhiên bình tĩnh: “Sao cái gì em cũng muốn biết thế?”
Trình Vũ nhéo nhéo eo anh nói: “Em muốn biết thì anh nói cho em đi.”
Qua một hồi lâu anh mới nhẹ nhàng gật gật đầu, “Ừm.”