Võ Đạo Đan Tôn

Chương 617: Toàn diệt ba người (1)



Bị trường kiếm tập sát, Lâm Tiêu không hề tránh né, nguyên lực hộ thể ngưng tụ một chỗ, hình thành một vòng bảo hộ sáng ngời như thực chất, chắn ngang trước phi kiếm.

Ca sát…

Hộ thể nguyên lực phá nát, trường kiếm đâm thẳng vào thân thể Lâm Tiêu, nhưng hắn vẫn không hề quan tâm, chiến đao vẫn chém xuống dưới.

Chiến đao chém xuống nhưng Tông Thứu đã kịp thời phục hồi, tranh thủ được thời gian phản kháng.

- Huyết Khí Phong Bạo!

Không chút do dự, Tông Thứu nổi giận gầm lên một tiếng, huyết sắc nguyên lực khởi động bộc phát ra hồng quang đầy trời, hồng quang nhấp nháy, huyết quang bao trùm cả không trung, hóa thành huyết sắc thiên mạc bao phủ Lâm Tiêu, không thể tránh né.

Xuy xuy xuy…

Huyết sắc nguyên khí bao trùm Lâm Tiêu, không ngừng công kích nguyên lực hộ thể, mang theo tính ăn mòn xuyên thấu qua thân thể hắn, xâm nhập vào trong người hắn.

- Hừ, chút tài mọn!

Diễn cảm Lâm Tiêu vẫn thản nhiên, chiến đao chém xuống, bổ thẳng lên huyết sắc nguyên lực của Tông Thứu.

Hộ thể nguyên lực ầm ầm vỡ nát, nơi ngực Tông Thứu hiện lên vết đao dài gần ba xích, cơ hồ muốn phá vỡ ngực vỡ bụng, máu tươi phun ra như suối, Tông Thứu bay ngược ra sau đập lên một tảng đá lớn, sắc mặt tái nhợt, thân hình chật vật không chịu nổi.

Cả quá trình tuy có vẻ dài lâu, kỳ thật chỉ trong nháy mắt, Lâm Tiêu chém một đao, Âm Hư công tử tập kích phi kiếm, bị chiến đao bổ văng ra, ngay sau đó Tông Thứu phát động Huyết Khí Phong Bạo, nhưng vẫn bị chém tan, cuối cùng thiếu chút nữa bị một đao chém thành hai khúc.

Ngược lại nhìn Lâm Tiêu ngoại trừ trường bào phá nát, bị vài phi kiếm tập kích cùng Huyết Khí Phong Bạo xâm nhập, thân thể lại không có vết thương, cũng không có chút dấu hiệu giống như bị thương.

- Làm sao có thể?

Thấy được tình huống này, Âm Hư công tử không khỏi kinh hô.

Mà trong miệng Tông Thứu lại phun máu tươi, ánh mắt hoàn toàn không dám tin tưởng.

Ba tháng trước bọn hắn giao thủ cùng Lâm Tiêu, rõ ràng hiểu thực lực của hắn mạnh bao nhiêu, không thể ngăn cản được công kích của bọn hắn, nhưng hôm nay Lâm Tiêu thừa nhận công kích lại không bị thương, làm bọn hắn hoàn toàn không tin được vào đôi mắt của mình.

- Không có khả năng, chỉ mới hơn ba tháng ngắn ngủi mà thôi, thực lực của ngươi làm sao tăng lên nhiều như vậy?

Âm Hư công tử cùng Tông Thứu kinh sợ nói.

Bọn hắn không thể ngờ trong thời gian này Lâm Tiêu tu luyện Long Tượng luyện thể lên tới tầng thứ năm, hơn nữa tu luyện Vạn Hóa quyết khiến lực phòng ngự tăng nhiều, lại có lực phòng ngự của Long Ma giáp, trừ phi công kích của hai người toàn bộ đều đánh trúng Lâm Tiêu, nếu không sẽ không thể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho hắn.

Không để ý tới tiếng kinh hô của hai người, thân hình Lâm Tiêu chợt nhoáng lên, ngay sau đó nhanh như quỷ mị xuất hiện trước người Tông Thứu.

- Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy!

- Huyết Thứu Độn Thiên!

Tông Thứu kinh sợ rống to, chân khí đột nhiên thăng lên.

Xuy xuy xuy…

Huyết sắc quang mang toàn thân thiêu đốt, Tông Thứu phóng lên cao, thân thể lưu lại một đạo huyết sắc ti tuyến muốn bỏ chạy, lần trước hắn đã dùng chiêu này tránh được Lâm Tiêu đuổi giết.

- Ngươi đi được sao?

Diễn cảm lạnh lùng, Lâm Tiêu trực tiếp oanh thẳng một quyền.

- Man Vương bá quyền - Di Sơn Điền Hải!

Oanh long…

Trong hư không tối đen, một cỗ chân khí bá đạo tỏa khắp, hóa thành cự lãng trùng điệp hiện lên trong thiên địa, hư ảnh ngọn núi lớn xuất hiện, trấn áp không gian, quay cuồng bắn ra, đem không khí trong phạm vi hơn mười trượng nháy mắt đánh thành nát vụn nổ tung.

- A…

Một tiếng hét thảm, thân hình chật vật của Tông Thứu rơi xuống trong hư không, gân cốt toàn thân gãy vụn, máu tươi đầm đìa, đôi mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, miệng há hốc như muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể phun ra bọt máu, ngay sau đó không còn chút thanh âm, đã xong đời.

Một quyền oanh giết Tông Thứu, Lâm Tiêu đưa mắt nhìn Âm Hư công tử.

Biểu tình hung hăng càn quấy của Âm Hư công tử nháy mắt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, giờ phút này hắn chỉ còn một ý niệm, trốn, trốn được bao xa thì trốn, phải lập tức rời đi nơi này. Lâm Tiêu thật sự đáng sợ, chỉ hơn ba tháng ngắn ngủi thực lực tăng nhiều như vậy, càng làm hắn không thể tin được chính là Lâm Tiêu đã tu luyện thành thức thứ nhất trong Man Vương bá quyền chỉ trong một tháng, thiên phú như thế quả thật mới nghe được lần đầu, Âm Hư công tử chưa từng gặp qua yêu nghiệt tới như vậy.

- Trốn!

Nguyên lực vô hình ngưng tụ sau lưng, xuy một tiếng, sau lưng Âm Hư công tử đột nhiên mở ra đôi cánh nguyên lực thật lớn, chấn động bắn ra, nháy mắt bay lên trời cao hướng xa xa bỏ chạy.

- Dám so sánh khinh công với ta sao?

Nhìn Âm Hư công tử bỏ chạy trên bầu trời, khóe môi Lâm Tiêu lộ ra tia cười lạnh.

- Lăng Không Hư Độ!

Đôi cánh nguyên lực vô hình hiện lên sau lưng, thân hình Lâm Tiêu bay lên, như một đầu chim ưng dùng tốc độ kinh người bay thẳng theo hướng Âm Hư công tử vừa đi.

Trong hư không, Lâm Tiêu cơ hồ hóa thành đạo thiểm điện, nhanh chóng tới gần Âm Hư công tử, trong nháy mắt đã tới phía sau hắn, đồng thời chém mạnh một đao.

- Làm sao có thể?

Âm Hư công tử trừng lớn hai mắt, hắn làm sao cũng không ngờ mình lợi dụng Phá Phong Vũ bay lên không trung nhưng Lâm Tiêu vẫn có thể đuổi theo.

Ngay trong lúc nguy cơ, Âm Hư công tử điều động phi kiếm chắn ngay sau cơ thể mình.

- Vạn Kiếm Thành Thuẫn!

Hơn mười phi kiếm lướt động, hiện lên trước người Âm Hư công tử, nhanh chóng hình thành một mặt thuẫn hình tròn.

Phanh!

Chiến đao hung hăng chém lên mặt thuẫn, phát ra tiếng nổ vang kịch liệt, nhưng chỉ oanh tản trường kiếm mà không mang tới bao nhiêu thương tổn cho Âm Hư công tử.

- Di Sơn Điền Hải!

Diễn cảm Lâm Tiêu không chút thay đổi, quyền trái ngưng tụ cự lực ầm ầm đánh ra.

- Lại chắn!

Âm Hư công tử hô to một tiếng, khóe mắt nứt ra, vẻ mặt điên cuồng.

Hơn mười chuôi kiếm lại hình thành một mặt thuẫn hùng hậu chắn ngang.

Trong hư không, hư ảnh núi cao hiện lên, ầm ầm nện xuống, lần này quyền kình trực tiếp oanh tán mười thanh kiếm, sau đó nặng nề giáng lên người Âm Hư công tử.

Phốc xuy…

Máu tươi cuồng phun, Âm Hư công tử kêu thảm một tiếng, như con diều đứt dây rơi thẳng xuống dưới.

- Chết!

Trong mắt chợt lóe tinh mang, chiến đao nháy mắt bổ ra, một đạo đao mang vô hình cắt qua hư không, lướt qua cổ Âm Hư công tử.

Phốc!

Đầu người mang theo cột máu phóng lên cao, thân thể đã mất đi lực lượng của Âm Hư công tử vô lực ngã xuống đất, đầu lâu cao cao bay lên, đôi mắt trợn tròn lăn lộn vài cái cuối cùng không động tĩnh, chết không nhắm mắt.

- Cuối cùng giết chết hai người này!

Nhẹ nhàng rơi xuống đất, chiến đao vào vỏ, diễn cảm Lâm Tiêu thật lạnh lùng.

- Không biết cuộc chiến giữa sư huynh cùng tên kia như thế nào.

Lấy hết đồ vật trên người Âm Hư công tử, Lâm Tiêu quay lại chỗ thi thể Tông Thứu tiếp tục tìm kiếm, sau đó hướng một bên rừng rậm nhanh chóng chạy đi.

Ở khoảng cách xa vài chục dặm.

- Đáng chết, không nghĩ tới ngươi mới đạt tới hóa phàm hậu kỳ mà thực lực mạnh như vậy, nhưng muốn giết ta sao, đừng có nằm mơ!