Võ Đạo Đan Tôn

Chương 618: Toàn diệt ba người (2)



Trong núi sâu tiếng nổ vang rền, hai thân ảnh không ngừng va chạm lẫn nhau, chiến thành một đoàn.

Lý Dật Phong cầm trường kiếm trong tay, thân hình mờ ảo, kiếm quang cuồng bạo như từng đạo lưu tinh không ngừng giáng xuống, hoàn toàn bao vây Nhạc tiên sinh, rõ ràng chiếm cứ thượng phong.

Ngược lại lúc này Nhạc tiên sinh đã mất đi vẻ trấn định, khuôn mặt dữ tợn, toàn thân tản ra sương mù màu tím thật dày, đôi bàn tay đỏ rực như chu sa, tản ra hơi nóng kịch liệt, mỗi lần đánh ra giống như đốt lên không khí chung quanh, nóng rực vặn vẹo.

- Kiếm Đoạn Hoành Sơn!

Lý Dật Phong đột nhiên rống to một tiếng, nguyên lực điên cuồng thăng lên, uy lực lập tức gia tăng mấy thành, một kiếm chém ra nhất thời lưu lại một vết kiếm dài gần một thước trên người Nhạc tiên sinh.

Cũng may Nhạc tiên sinh đúng lúc né tránh mũi kiếm, nếu không đã bị chém thành hai khúc.

Một chiêu đánh trúng, Lý Dật Phong tiếp tục tiến lên, tầng tầng kiếm quang bao vây Nhạc tiên sinh, khiến cho hắn không ngừng lui lại.

- Hỗn đản, Thông Thiên Đại Thủ Ấn!

Nhạc tiên sinh rít gào một tiếng, đột nhiên liên tục đánh ra mấy chưởng, nguyên lực cuồng bạo hình thành một nhóm thủ chưởng hỏa hồng sắc, ầm ầm đánh thẳng về phía trước đẩy ra kiếm quang, nhân cơ hội thoát khỏi tiến công của Lý Dật Phong.

- Đáng chết, nếu còn tiếp tục như vậy ta phải nguy hiểm, vì sao Âm Hư công tử cùng Tông Thứu còn chưa tới đây!

Sắc mặt Nhạc tiên sinh xanh mét, trong lòng lo lắng, vốn hắn đầy tự tin truy kích Lý Dật Phong, muốn độc chiếm bảo vật, không nghĩ tới lúc giao thủ thực lực Lý Dật Phong thật đáng sợ, luôn đè đầu hắn mà đánh, khiến trong lòng hắn bắt đầu kinh sợ không chịu nổi.

Nếu không phải trong lòng đang chờ đợi Tông Thứu cùng Âm Hư công tử cứu viện, hắn đã sớm bỏ trốn, nhưng hai người kia mãi không tới khiến cho hắn không chịu đựng được nữa.

- Tử Hà thần công!

Nguyên lực càng dày đặc, Nhạc tiên sinh tận lực ngăn cản.

Hô…

Một trận gió nhẹ thổi qua.

- Bọn hắn đã tới!

Trong lòng Nhạc tiên sinh vui vẻ, hắn cảm giác có cỗ chân khí cực kỳ đáng sợ tới gần, nhưng chợt nhíu mày:

- Di, tại sao chỉ có một người? Còn một người nữa đâu?

Trong nghi hoặc, thân ảnh kia ngày càng gần, khí tức ngày càng rõ ràng.

Sắc mặt Nhạc tiên sinh đại biến:

- Không đúng, không phải Âm Hư công tử cùng Tông Thứu!

Hắn hiểu rõ chân khí của hai người kia, tuyệt đối không sắc bén như cỗ chân khí này.

Sưu…

Tiếng xé gió truyền tới, một thân ảnh nháy mắt xuất hiện.

- Tại sao là tiểu tử này, Âm Hư công tử cùng Tông Thứu đâu?

Khuôn mặt Nhạc tiên sinh trắng bệch, trong lòng lập tức dâng lên bất an.

- Trốn!

Không chút do dự, Nhạc tiên sinh một chưởng toàn lực bức lui Lý Dật Phong, thả người muốn bỏ chạy.

- Nếu đã tới thì lưu lại đi!

Lâm Tiêu không chút do dự, nháy mắt thi triển Man Vương bá quyền.

Oanh long…

Hư ảnh ngọn núi quay cuồng trong hư không, ầm ầm đánh lên ngực Nhạc tiên sinh, tiếng khung xương vỡ vụn liên tục vang lên, Nhạc tiên sinh cuồng phun máu tươi, nặng nề rơi vào trong một mảnh loạn thạch xa xa.

- Các hạ, chuyện gì cũng từ từ, ta chỉ tới khuyên can mà không ác ý…

Bất chấp toàn thân đau đớn, Nhạc tiên sinh vụt bay ra khỏi loạn thạch, hoảng sợ giải thích.

Đáp lại hắn là một thanh trường kiếm sắc bén.

Phốc xuy…

Trường kiếm nháy mắt đâm vào mi tâm của hắn, đem đầu óc của hắn đốt thành hư vô, mất hết sinh cơ.

Oanh!

Trong rừng rậm, thân thể Nhạc tiên sinh ầm ầm ngã xuống, đôi mắt trừng lớn đầy kinh sợ.

- Ngươi đã thu phục bên kia xong rồi sao?

Thu kiếm vào vỏ, Lý Dật Phong quay đầu nhìn Lâm Tiêu.

- Đương nhiên.

- Xem ra là ta rớt lại phía sau.

Lý Dật Phong mỉm cười.

- Ân? Có người tới đây.

Lâm Tiêu nhướng mày, ở trong cảm giác của hắn, xa xa vài đạo nhân ảnh đang nhanh chóng tới gần.

- Đi!

Lấy hết đồ vật trên thân Nhạc tiên sinh, Lâm Tiêu cùng Lý Dật Phong nháy mắt lướt vào rừng cây, biến mất không thấy gì nữa.

Sưu…

Một lão giả dẫn đầu đi vào chiến trường, ngay sau đó lại có thêm vài võ giả xuất hiện phía sau hắn.

- Vừa rồi còn có thanh âm chiến đấu, sao nhanh như vậy đã không kết thúc rồi?

- Có người bị giết, vừa rồi người nọ nhất định lấy được không ít đồ đi, chúng ta có cần đuổi theo không?

- Đúng rồi, hiện tại đuổi theo còn kịp, đừng cho hắn chạy xa.

Vài võ giả mở miệng, bọn họ đều là mạo hiểm giả thành Hắc Lĩnh, vừa lúc đi ngang qua nơi này, nghe được thanh âm chiến đấu trong rừng vì vậy mới chạy tới.

- Không vội, xem trước người chết là ai.

Lão giả cầm đầu nhìn về hướng thi thể.

- Là Nhạc tiên sinh.

Trên mặt mọi người lộ vẻ kinh ngạc.

- Nhạc tiên sinh là vô địch Hóa phàm hậu kỳ, là ai giết hắn?

- Cũng may chúng ta không đuổi theo, bằng không chết chắc rồi.

Nhóm người vừa động tham niệm muốn giết người cướp của liền hoảng sợ, bảo vật tuy tốt nhưng phải có mạng hưởng thụ, đã sinh tồn dã ngoại bao lâu nay bọn hắn làm sao không biết đạo lý này.

Đúng lúc này…

Sưu sưu sưu…

Xa xa có tiếng xé gió truyền tới, người còn chưa tới chân khí đáng sợ đã đi qua, giống như sóng biển, mãnh liệt mênh mông.

- Có cao thủ tới đây, chúng ta đi nhanh lên.

Mấy người vừa định rời đi.

Oanh long…

Một đạo thân ảnh đã tới chiến trường, hạ xuống nhanh như chớp, đó là một thanh niên mặc trường bào màu vàng, tay cầm kim phiến, thần thái ôn hòa, trên thân tản mát chân khí làm người không dám đối diện, người này vừa xuất hiện ánh mắt đã dừng trên thi thể Nhạc tiên sinh.

- Là Kim Thương Tình.

Vài võ giả đi tới trước toàn thân cứng ngắc, không dám chạy trốn.

Sưu sưu sưu…

Ngay sau đó thật nhiều thân ảnh hạ xuống, tất cả đều là Hóa phàm đỉnh phong, có những thiên tài trẻ tuổi nổi danh như mặt trời ban trưa, tỷ như đám người Cừu Vô Tình, cũng có Hóa phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong, đều là nhân vật kinh diễm tuyệt luân của thành Hắc Lĩnh, hiện tại đều toàn bộ xuất hiện.

- Hai người vừa rồi đâu?

Ánh mắt Kim Thương Tình dừng trên người mấy võ giả.

Lão giả đầu lĩnh nuốt nước bọt, khẩn trương nói:

- Khi chúng tôi chạy tới cuộc chiến đã xong, không nhìn thấy Nhạc tiên sinh chiến đấu với ai.

Dứt lời, lão giả đã cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình ập tới, trong không khí tràn ngập sát khí, hai chân lão giả như nhũn ra, mà mấy người đứng sau lưng hắn đều không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch.

Chỉ trong nháy mắt áp lực chợt biến mất.

- Hừ, hai tên tiểu tử chạy thật nhanh, ở trong thời gian ngắn như vậy đã đánh chết Âm Hư công tử, Tông Thứu cùng Nhạc tiên sinh, thật khiến ta ngoài ý muốn.

Kim Thương Tình nhìn hai lão giả đuổi theo sau lạnh lùng nói:

- Canh giữ bên này chặt chẽ cho ta, đừng cho bọn hắn trở lại thành Hắc Lĩnh, chiến đấu với ba người Âm Hư công tử, bọn hắn khẳng định cũng bị thương, nhất định không chạy được bao xa, một khi có tin tức lập tức bẩm báo.

Dứt lời hắn biến mất tại chỗ, truy vào trong rừng sâu.

- Chúng ta cũng đi.

Sưu sưu sưu…

Nhóm người Cừu Vô Tình cùng Thạch Giác đều lần lượt rời khỏi, không biết quay về thành Hắc Lĩnh hay tiếp tục truy tung.

Chỉ một thoáng chiến trường náo nhiệt đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ lưu lại vài tên võ giả ban đầu.