Võ Đế Vô Cực Võ Đạo Chi Lộ

Chương 191: Hung Thú Địa Cảnh



Dương Tử dứt câu hắn liền dùng Tru Đế cắt đến một đòn khiến cả khoảng không cũng vỡ nát theo. Con yêu thú kia lập tức xanh cỏ, Dương Tử nhanh chóng bay đến dùng Tru Đế lọc thịt con yêu thú kia ra để lại xương và yêu đan. Vừa lọc thịt xong một luồng ánh sáng chói mắt hiện ra, Dương Tử gào lên:

- Vậy mà lại là ba cái cốt văn!

Tần Lãnh và Cơ Minh vừa đáp xuống đấy thì được hắn kéo đến chỗ bộ xương của con yêu thú kia mà nói:

- Hai người nhìn này! Có ba miếng cốt văn mà lại còn rất thích hợp cho chúng ta nữa!

Tần Lãnh ngạc nhiên nói:

- Cốt văn dễ kiếm vậy sao?

Cơ Minh nghĩ một hồi rồi đáp:

- Có lẽ đây là thế giới cao hơn nên sẽ dễ dàng hơn thôi.

Dương Tử gật đầu đáp:

- Ở Hư Không Giới cả đoạn đường ta tu hành cũng chỉ có gặp một miếng cốt văn mà thôi.

Hắn cầm cốt văn lên đưa cho Tần Lãnh cũng Cơ Minh mà nói:

- Huynh chủ tu kiếm pháp vậy thì cầm lấy Trọng Cốt này đi! Cơ Minh thì trận pháp cầm lấy Minh Cốt này nhé.

Nói xong hắn cầm cái cốt văn còn lại lên rồi nói tiếp:

- Ta tu kiếm thương song tu tuy cốt văn này không gọi là hoàn hảo nhưng cũng sẽ có tác dụng.

Cơ Minh có chút hiếu kì nhìn cốt văn rồi hỏi Dương Tử:

- Đại ca! Cốt văn này dùng kiểu gì và phân thành mấy loại vậy?

Dương Tử thấy vậy liền nói:

- Chỉ cần tập trung hấp thụ nó là được thôi! Còn cốt văn có 3 loại chính, một là Trọng Cốt, hai là Minh Cốt, cái thứ ba là cốt văn của ta Cổ Cốt. Trọng Cốt sẽ cho người hấp thụ một thần thông hay năng lực tấn công nào đó. Minh Cốt sẽ cho thứ gì đó về thần hồn, còn Cổ Cốt của ta sẽ cho thứ mà ta nổi chội nhất nhưng cũng lâu và khó khăn hơn khi nó chứa toàn bộ oán niệm của con yêu thú kia.

Long Tổ hiện ra mà gào lên:

- Vậy là các ngươi không biết về loại cốt văn thứ tư à?

Dương Tử thấy lạ bèn hỏi:

- Giun đất nhà ngươi không nói điêu chứ?

Long Tổ đáp:

- Tên thật của ta là Ngao Phệ, chữ phệ đấy chính là loại cốt thứ tư. Vĩnh Cốt!

Dương Tử khó hiểu hỏi:

- Có tác dụng gì đặc biết không vậy?

Ngao Phệ đáp:

- Có đấy! Nó vốn không phải là cốt văn do con yêu thú hay hung thú nào đó ngưng tụ thành. Mà chính là do thiên địa sinh ra rồi kí sinh trên một cơ thể nào đó. Từ đó sẽ càng ngày phát triển và kẻ hấp thụ được nó sẽ có được một thứ gì đó cấm kị trong thế giới này.

Dương Tử thấy vậy đáp lại:

- Nếu thế thì nghịch…

Hắn lập tức rút Sát Thần ra ném thẳng về phía bụi cỏ đằng sau. Dương Tử thu lại rồi nói:

- Lộ mặt đi! Ta thấy ngươi rồi, trốn thì làm ơn trốn kĩ được không?

Một con hung thú ôm cánh tay chảy máu do cú ném của Dương Tử ra khỏi bụi cây mà nói:

- Các ngươi! Giết chết! Tộc nhân của chúng ta?

Dương Tử lập tức thi triển Oanh Tạc Thiên Địa về phía con hung thú kia. Ngao Phệ tức giận gào lên:

- Chết tiệt! Vậy mà lại là một vùng Địa Cảnh của lũ hung thú, chúng còn có linh trí nữa.

Dương Tử đáp xuống đất, hắn bất ngờ mà nói với Ngao Phệ:

- Giun đất! Lại là cốt văn! Con khỉ vừa rồi cũng rơi ra cốt văn kìa!

Ngao Phệ ngạc nhiên hỏi:

- Lạ nhỉ? Ta nhớ có linh trí hình thành cốt văn sẽ rất khó. Không lẽ toàn bộ hung thú đều có cốt văn thậm chí từ khi ấu thể?

Dương Tử có chút lạnh người mà đáp:

- Vậy thì kẻ cầm đầu lũ yêu thú này mạnh đến mức nào chứ?

Tần Lãnh hấp thụ xong liền rút kiếm ra vung ra một đòn, đòn ấy trực tiếp khiến đất đá bay mù mịt. Cơ Minh đứng dậy vui vẻ nói:

- Giờ ta không còn bị phản phệ nữa rồi!

Dương Tử bóp nát cốt văn trên tay mà thầm nghĩ: “Ta cần mạnh lên nhanh nhất có thể, bởi lẽ ta sẽ chẳng biết thú vương của nơi quái quỷ này mạnh đến mức nào”. Một cơn đau đớn đột ngột ập đến, Dương Tử đau đớn gào lên. Tần Lãnh vội vàng chạy đến hỏi:

- Huynh không sao chứ?

Dương Tử lắc đầu khó khăn đáp:

- B…bị…ph…phản…phệ mà thôi.

Sau một hồi chật vật thứ Dương Tử thu lại được là khá năng xé rách không gian. Hắn vui mừng nói:

- Vậy thì bù được khuyết điểm của Oanh Tạc Thiên Địa rồi!

Vừa dứt câu hắn lập tức nhảy lên không trung xoay người mấy vòng. Đáp xuống đất với một mũi tên trên tay Dương Tử toả ra sát khí nhìn về phía ngọn cây đằng xa mà nói:

- Khá đấy! Nếm thử thứ ta vừa có được đi!

Một đòn Thiên Long Ngậm Ngọc được thi triển kèm theo vết rách không gian. Khiến con yêu thú thằn lằn lập tức bị đánh bay về chỗ Dương Tử đứng. Hắn lại ngạc nhiên nói:

- Lại là cốt văn? Nơi này rất thích hợp để đi săn đấy nhỉ?

Tần Lãnh đáp lại:

- Cũng đúng đấy! Ngay cả con yêu thú yếu đuối như này khi ta giết cũng đã có cốt văn rồi!

Dương Tử nhặt cốt văn từ con khỉ và con thằn lằn lên đưa cho Cơ Minh và Tần Lãnh rồi nói:

- Hấp thụ chúng đi! Nếu may mắn sẽ có khả năng mới còn không thì chỉ tăng cường thứ đã có mà thôi!

Hai người kia liền gật đầu ngồi xuống hấp thụ, ở sâu trong khu rừng. Một con yêu thú khổng lồ ngồi trên ngai vàng đang theo dõi bọn họ, nó cười khành khạch rồi nói với dọng điệu gai người:

- Con người! Thức ăn cũng sắp hết! Cảm ơn ông trời đã giúp bọn ta!

Nó cười lớn khiến cả khu rừng chấn động, Dương Tử cũng cảm nhận được mà thở dài. Hắn cầm chặt Tru Đế và Sát Thần mà nói:

- Mong vượt qua được lần này!