- Sát khí lớn thật! Quả nhiên là thế giới lớn hơn thì chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn mà.
Một đợt chấn động xuất hiện, luồng dư chấn từ trong rừng sâu nhanh chóng lan đến chỗ nhóm người Dương Tử. Thứ sóng sung kích kia mạnh đến mực Dương Tử cũng phải cắm kiếm xuống mà khó khăn giữ lấy Tần Lãnh và Cơ Minh. Áp lực toả ra mạnh đến khiến Dương Tử cũng đã run lên theo bản năng. Hắn khó khăn nói:
- Thứ áp lực này! Tích Mệnh Cảnh như mình cũng không thể chống lại nó sao?
Tần Lãnh tỉnh dậy, hắn vung ra một đòn kiếm khí ra phía trước. Luồng áp bức kia trực tiếp bị chặn lại, Tần Lãnh thở dốc rồi khó khăn nói trước khi ngất đi:
- Ta thấy lạ quá! Nhờ huynh để ý nhiều hơn…
Dương Tử thấy vậy liền sờ vào động mạch của Tần Lãnh mà nói:
- Lạ quá!
Hắn chợt nhận ra gì đó mà gào lên:
- Huynh ấy đang tiến đến Tịch Mệnh Cảnh!
Cơ Minh tỉnh dậy, hắn ngạc nhiên trước thứ còn lại sau cú vung kiếm của Tần Lãnh. Cơ Minh liền hỏi Dương Tử:
- Đại ca! Đây là thứ gì vậy?
Dương Tử vừa làm gì đó vừa trả lời:
- Đó là vết tích từ một cú vung kiếm của Tần huynh. Giờ thì huynh ấy sắp tiến đến Tịch Mệnh Cảnh rồi!
Cơ Minh có chút lo lăng hỏi lại:
- Như vậy liệu có nguy hiểm cho huynh ấy quá không?
Dương Tử khẽ gật đầu đáp:
- Có! Vì thế ta đang cố nhỏ máu lên trán huynh ấy để huynh ấy có thể không lạc lối!
Cơ Minh nhìn ra chỗ Dương Tử rồi gào lên:
- Huynh có mau băng bó vết thương lại đi không? Tần huynh chưa chết có khi huynh lại là người chết trước đấy!
Một viên đá đột ngột bay qua, nó bất ngờ phát sáng khi va vào trán của Dương Tử. Bấy giờ Dương Tử được đưa vào trong một nơi kì lạ, nói đúng hơn là thần hồn của hắn. Người lạ mặt kia nói với Dương Tử
- Sao nào? Giọt máu của ta đây hữu ích chứ?
Dương Tử lúc đầu có chút bối rối sau rồi cũng nhớ ra mà đáp lại:
- Ông chính là chủ nhân của giọt máu ở điện diêm la à?
Người là mặt kia liền đáp:
- Đúng vậy, giọt máu đó là của ta đấy!
Dương Tử lại thất vọng đáp lại:
- Tuy cả ông và Mạnh Bà đều nói nó rất mạnh và hữu ích nhưng ta thấy nó không có tác dụng gì cả!
Người lạ mặt liền sực nhớ ra cái gì đó mà gái đầu cười điều cười gượng gạo mà nói:
- Ta quên không chỉ ngươi cách hấp thụ giọt máu đó của ta! Ta xin lỗi! Hahahaha.
Dương Tử thở dài nói:
- Ít ra báu vật người ta dù có vô dụng cũng vẫn sẽ có hướng dẫn sử dụng. Đằng này thì…
Hắn thở dài rồi quay lại hỏi người kia:
- Mà sao ông lại giúp ta chứ? Ta đâu quen biết gì ông phải không?
Người lạ mặt truyền cách hấp thụ kèm thêm cách vận dụng và một số kiến thức vào đầu Dương Tử. Sau đó ông ta mới lên tiếng nói:
- Cái này thì giờ ngươi chưa thể biết được, nếu ngươi mạnh lên mọi chuyện ắt sẽ sáng tỏ. Giờ thì ta đi đây, nó lại đến nữa rồi!
Ông già kia nói xong thì Dương Tử lập tức trở lại bình thường. Cơ Minh thì lo lăng gọi tên hắn liên tục, khi thấy Dương Tử mở mắt hắn gào lên:
- Huynh lại vừa làm trò gì mạo hiểm đấy à?
Dương Tử lắc đầu đáp:
- Chắc là do ta mất máu nhiều quá đấy chứ ta cũng không biết tại sao.
Đột nhiên máu mũi và tai Cơ Minh đột ngột chảy ra, hắn quỳ xuống. Với giọng điệu hoảng sợ hắn nói:
- Thứ gì đó…thứ gì đó đang đến. Nó rất…rất mạnh!
Nói xong hắn cũng ngất đi, một luồng uy áp lan đến định chấn áp Dương Tử. Hắn cắm thương xuống đất rồi gào lên:
- Chỉ là yêu thú cỏn con mà dám toả ra uy áp với ta sao?
Nói xong hắn lập tức toả ra uy áp kèm theo sát khí, nó lập tức lan ra lao thẳng vào khu rừng xung quanh. Dương Tử dậm chân xuống đất rồi gào lên:
- Đi ra đây cho lão tử!
Một con yêu thú hình dạng con người bị sát khí của Dương Tử kéo ra khỏi khu rừng. Con yếu thú ấy dường như bị thứ gì điều khiển, nó từ từ đứng dậy phá bỏ đi uy áp của Dương Tử. Nó cất nên tiếng nói với những tiếng đứt đoạn:
- Ng…ngươi là…con…người…gi…giết đi th…thân cậ…n của ta?
Dương Tử khởi lên thần thể rồi từ từ bay lên, hắn một tay cầm kiếm một tay cầm thương ngạo nghễ nói:
- Là ta đấy! Ngươi có lẽ là vương của khu rừng này nhỉ? Một long tộc không thuần huyết à?
Kẻ điều khiển con yêu thú kia có vẻ tức giận mà điều khiển con yêu thú tấn công. Dương Tử vung đến một nhát kiếm chém bay đầu con yêu thú kia mà nói:
- Lần sau gặp ngươi ta sẽ cho ngươi thấy dù có không phải là long tộc huyết mạch ta vẫn tinh thuần hơi ngươi!
Ánh sáng trong mắt trên đầu của con yêu thú kia biến mất. Một đợt uy áp vừa rồi Dương Tử chấn ra cũng đã lan rộng và uy hiếp đến vô vàn yêu thú bên trong Hung Thú Địa Cảnh. Chúng nó nháo nhác sợ hãi chạy chen chúc trên nhau mà tạo thành một đợt thú triều. Đợt thú triều này lại hướng vào trong rừng sâu, Dương Tử cũng nhếch miệng cười mà nói:
- Nghiệp của ngươi đến cũng rất sớm đấy! Haha.
Sau trong khu rừng một âm thanh gào rú của long tộc phát ra. Vương của khu rừng gào lên với thuộc hạ:
- Tìm nhân tộc đó cho ta! Ta không thể để hắn yên thân được!
Thuộc hạ của hắn liền nhanh chóng tản nhau ra đi tìm Dương Tử. Vừa ra ngoài bọn chúng liền gặp thú triều ập đến, với uy áp của mình long tộc kia cũng chỉ cần một cái trừng mắt cũng khiến cả thú triều dừng lại.