Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 176



Hai chữ huyết mạch này đối với bọn họ cực kỳ xa lạ. Trong tông môn có rất ít người nói qua về huyết mạch, bởi vì bọn họ là người của Viêm Hoa tông, không có bất kỳ huyết mạch gì quá cường hãn, cho dù có thì cũng là do dung nhập huyết mạch của yêu thú vào trong cơ thể khiến cho huyết mạch của mình biến dị, ẩn chứa một số đặc tính trong huyết mạch của yêu thú. 

Thế nhưng mà so sánh với những loại Tiên Thiên huyết mạch của Thánh Đường tông lại chênh lệch một trời một vực. 

Như là chênh lệch giữa hoàng đế cùng tên ăn mày, mặc dù đều là người, nhưng mà chênh lệch trên thân phận không thể che giấu. 

Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng bạo phát ra từ trong cơ thể Thánh Tử, Liễu Nguyệt đột nhiên khôi phục lại thần sắc, trên mặt lại nở một nụ cười dữ tợn. 

- Quả nhiên là thế. Thánh Tử làm sao lại bị trấn áp dễ dàng như vậy? Nguyên lai chỉ là đại nhân còn không có lấy thực lực chân chính của mình. 

Lão giả nhìn tình cảnh ở dưới lôi đài, tỏ vẻ hài lòng, gật gật đầu, nói: 

- Mặc dù tại tông môn, Thánh Tử đại nhân xếp hạng cũng không cao nhưng mà đó cũng là bởi vì đại nhân còn chưa đạt tới Thiên Cương cảnh. Nếu như đột phá đến Thiên Cương cảnh, huyết mạch triệt để kích phát, Thánh Thể Lôi Đình cảm ứng thiên địa, thực lực đề thăng chính là gấp mấy lần, thậm chí là gấp 10 lần. 

- Bây giờ Thánh Tử đã nổi giận, không người nào có thể ngăn lại. Nhưng mà Hỏa Dung trưởng lão yên tâm, trong lòng của Thánh Tử cũng nắm chắc, tuyệt đối sẽ lưu lại tính mệnh cho tên đệ tử này, nhưng lúc đầu là chỉ chặt đứt một cánh tay, bây giờ chỉ sợ sẽ thành hai cánh tay. 

Lâm Phàm đứng yên, tùy ý để sấm sét đánh vào người, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười thật tươi. 

- Thú vị. Hiện tại thật đúng là rất thú vị. 

Rồi hắn bước từng bước một đi về phía thế giới sấm sét kia. 

- Nếu như Thánh Tử của Thánh Đường tông chỉ có chút thực lực kia vậy thì sẽ thật sự khiến cho ta rất tiếc nuối. 

Trong mắt của mọi người, Lâm sư huynh đi về phía Thánh Tử, vô số tia sét cuồng bạo hóa thành lôi long lao tới. 

- Nhưng ta vẫn phải nói lại câu nói kia. Ngươi vẫn không biết cái gì mới thật sự là sấm sét. 

Lâm Phàm giơ tay lên, nắm lấy một con lôi long đang lao tới. Năm ngón tay bóp chặt, lôi long trong nháy mắt đã bị phá diệt. 

- Đối với ta, những tia sét này của ngươi chẳng khác gì đồ chơi cả, không đáng giá nhắc tới. 

- Ha ha, nói khoác mà không biết ngượng. Ta thừa biết, ngươi chỉ là đang gắng sức chống đỡ mà thôi. Đã như vậy, ta sẽ để ngươi cảm nhận uy lực chân chính của Thánh Thể Lôi Đình. 

- Thế Giới Lôi Đình. 

Thánh Tử chợt quát to một tiếng. Một vị Lôi Thần màu tím do sấm sét tạo thành xuất hiện ở sau lưng hắn ngửa mặt lên trời gào thét, trong tay có lôi long quấn quanh. Sức mạnh hủy diệt kia lan truyền ra xung quanh để các đệ tử ở phía dưới kinh hãi, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực. 

- Sức mạnh của sấm sét là thần lực bá đạo nhất, cuồng bạo nhất ở trên thế gian. Bất kỳ kẻ phàm nhân nào dám can đảm khiêu khích thần uy đều sẽ bị nó biến thành tro tàn. 

Thánh Tử giang hai tay ra. Từng tia sét bên trong vòng xoáy trên bầu trời không ngừng đánh xuống, ngưng tụ lại trong bàn tay của hắn, sấm sét chi lực ở đó cũng không ngừng lớn mạnh. 

- Đi chết đi cho ta. 

Thánh Tử giận dữ hét lớn. Song chưởng đẩy ra phía trước, tôn Lôi Thần ở phía sau lưng hắn cũng duỗi cự chưởng ra giáng thẳng xuống chỗ Lâm Phàm. 

Lâm Phàm vẫn thản nhiên như cũ, nhìn chằm chằm vào Thánh Tử đang được sấm sét quấn quanh, nói: 

- Có được sức mạnh huyết mạch gia trì mà không biết tích lũy nội tình, nóng lòng đột phá cảnh giới, xem ra, ngươi cũng không có tư cách trở thành đối thủ của ta. 

Hắn giơ bàn tay lên chống đỡ cự chưởng kia của Lôi Thần. Sức mạnh khổng lồ đột nhiên đánh tới khiến cho hắn phải lui về phía sau một bước. 

- Ha ha ha ha! Cuồng vọng nữa đi. Ta sẽ xem ngươi ngăn cản như thế nào? 

Thánh Tử cười lớn, nhìn về phía Lâm Phàm giống như là nhìn sâu kiến. 

Chênh lệch cảnh giới vẫn là tồn tại như trước. Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn như thế này, thì thật là quá coi thường người khác. 

Thiên Tu một mực nhìn chằm chằm vào lôi đài. Chỉ cần tình huống có gì đó không đúng, hắn nhất định sẽ nhanh chóng cứu đồ đệ của mình, bây giờ khi Thánh Tử thi triển ra sức mạnh huyết mạch, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. 

Đồ đệ của mình đã làm rất tốt, làm được đến tình trạng mà tất cả đệ tử của Viêm Hoa tông cũng không thể làm được. 

Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, hắn đều có thể kiêu ngạo vì có được đệ tử như vậy. 

Nhìn thấy đồ đệ bị cái lôi chưởng kia đè ép cho phải không ngừng lui ra phía sau, hắn cũng minh bạch đồ đệ của mình đã đến cực hạn. 

Nhưng mà lúc hắn chuẩn bị ra tay, một cảnh tượng khiến cho hắn triệt để khiếp sợ xuất hiện. 

- Thiên Trung Cuồng Thần! 

Vẻn vẹn bốn chữ vang lên trên không trung, có lẽ nhiều người không biết hàm nghĩa của bốn chữ này nhưng mà hắn lại biết. 

Thất Thần Thiên Pháp, vị thần thứ hai, cũng là vị thần linh có sức mạnh lớn nhất bên trong bảy vị thần. 

Cuồng Thần! 

Lâm Phàm cảm nhận được, sức mạnh của Cuồng Thần trong cơ thể của mình đã không kịp chờ đợi muốn bùng lên, đã bắt đầu oán trách mình. 

- Thánh Tử, chắc ngươi chưa bao giờ thể nghiệm qua cái gì mới gọi là sức mạnh. Như vậy hiện tại cảm thụ một chút đi. 

Một cột sáng xông thẳng lên trời, nhanh chóng đánh tan mây đen trên bầu trời. 

Trong ánh mắt mọi người, bộ dáng của Lâm Phàm lại tiếp tục phát sinh biến hóa. Một sức mạnh mênh mông bao phủ toàn bộ thiên địa, áp chế tâm linh của bọn họ. 

Tóc đen không gió tự bay. Từ chân tóc, màu tóc bắt đầu chuyển biến, mỗi một lần lan tràn, sức mạnh sẽ cường đại thêm một phần, biến hóa một mực lan tràn đến lọn tóc, lúc này mái tóc dài đã biến thành màu đỏ rực giống như màu máu. Huyết văn xuất hiện, kéo dài từ khóe mắt đến hàm dưới. Hai con mắt màu máu khiến cho lòng người kinh hãi. Bây giờ trông Lâm Phàm chẳng khác gì một vị Ma Thần giáng lâm đ ến thế giới này. 

Một vị Cuồng Thần màu máu xuất hiện ở sau lưng Lâm Phàm, giơ Lang Nha bổng cùng cái chảo trong tay lên, đánh về phía Lôi Thần kia, chỉ bằng một kích, trong nháy mắt đã đánh nát hư ảnh Lôi Thần kia. 

Lâm Phàm bước ra một bước, giống như trời sập khiến cho người ta có cảm giác đè nén nặng nề. 

Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng xé một cái, đã xé mở một cửa hang lớn ở bên ngoài thế giới sấm sét. 

Bước chân khẽ động, mái tóc dài màu đỏ, hóa thành một vệt sáng màu đỏ, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Thánh Tử. 

Trong chớp mắt, tựa như là xuyên thấu thời không, Thánh Tử cùng không có kịp phản ứng, đã bị một bàn tay lớn trực tiếp nắm đầu xách lên. 

- Cảm nhận được sao? Đây mới là sức mạnh. 

Lâm Phàm ở trên cao nhìn xuống, hai con mắt màu máu lóe ra thần sắc khinh thường. 

- Ở trước mặt ta, huyết mạch của ngươi cũng không đáng giá nhắc tới. 

- Không có cái gì mà khoe khoang cả, bởi vì đệ tử của Viêm Hoa tông ta không dựa vào huyết mạch cũng có thể đánh ngươi như chó chết giống như là nghiền chết một con kiến vậy. 

Thanh âm kiêu ngạo vang vọng khắp đại điện. 

Những đệ tử ở dưới lôi đài, không thể chịu đựng được nữa, hai tay nắm chặt thành quyền, máu tươi trong cơ thể tựa như là đã sôi trào đến cực hạn, sắp phun ra ngoài. 

- Sư huynh, vô địch. 

Không dựa vào huyết mạch cũng có thể nghiền chết Thánh Tử cao quý như là nghiền chết một con kiến. 

Lời nói này đã làm cho bọn họ triệt để hưng phấn lên.