Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 177



Thiên Tu ngây ngốc đứng ở nơi đó. Lấy kinh nghiệm, tâm thái của hắn, hắn cho rằng trên đời này không còn có chuyện gì có thể làm cho hắn khiếp sợ nữa. 

Nhưng mà giờ phút này, hắn lại triệt để khiếp sợ, thậm chí còn ngây ngốc lẩm bẩm một mình. 

- Đồ đệ của ta đến cùng là yêu nghiệt gì? Chỉ mới có một tháng, vậy mà đã tu luyện Thất Thần Thiên Pháp đến tầng thứ hai. Cái này sao có thể? Rốt cuộc là đồ đệ của mình có tiềm lực mạnh mẽ đến cỡ nào. 

Nhìn cảnh tượng phát sinh ở trước mắt này, bàn tay của hắn cũng bắt đầu run rẩy lên. Đây không phải do sợ hãi mà là hưng phấn, cực kỳ hưng phấn. 

- Không có khả năng. 

Thánh Tử dữ tợn gào thét, không ngừng giãy giụa. Vô số tia sét lao đến, đánh thẳng lên trên người của Lâm Phàm. 

Hắn không tin mọi chuyện sẽ diễn ra như này. Mình thân là Thánh Tử của Thánh Đường tông, làm sao lại có thể bị một tên đệ tử của một tông môn ở thâm sơn cùng cốc như này đánh đến mức không hề có lực hoàn thủ, bây giờ lại còn bị đối phương nắm ở trong tay một cách xấu hổ như thế này nữa. 

Ầm! 

Lâm Phàm đánh ra một quyền vào bụng của Thánh Tử. Thân thể của Thánh Tử lập tức cong như con tôm, quần áo phía sau lưng nhận cương khí trùng kích, lập tức nổ tung. Thánh Tử liên tục phun ra một búng rồi lại một búng máu tươi, ánh mắt nguyên bản đang cực kỳ tức giận, cũng bắt đầu tan rã tựa như là muốn mất đi tri giác. 

- Tốt, đưa ngươi lên trời đi. Thực lực của ngươi quá yếu, ta đã chơi chán. 

Năm ngón tay của Lâm Phàm nắm lại thành quyền, cương khí cuồng bạo không ngừng ngưng tụ. Nếu như bị một quyền đánh trúng, Thánh Tử tuyệt đối sẽ bị nổ tung. 

Trên đài cao, lão giả thấy cảnh này, giận muốn rách cả mí mắt. Thân thể gầy gò nhanh chóng phồng to lên, sức mạnh bộc phát ra, tràn ngập khắp cơ thể. 

Trong nháy mắt, lão giả đã trở nên cực kỳ tráng kiện như thanh niên, đồng thời một khí tức bộc phát ra, tiếng xương cốt giống như là lôi âm nổ tung. 

- Thằng nhãi ranh, ngươi dám. 

Lão giả hóa thành một vệt sáng, lao thẳng đến chỗ Lâm Phàm, bàn tay giơ lên đánh tới, nói: 

- Thánh Tử là người cao quý cỡ nào? Ngươi dám can đảm ra tay, tội đáng chết vạn lần. 

Lâm Phàm tùy ý nhìn thoáng qua, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nói: 

- Không ngờ người mạnh nhất lại là ngươi. Mặc dù tu vi cũng là Địa Cương cảnh tầng chín, nhưng ngươi lại cường đại hơn tên Thánh Tử này rất nhiều. 

- Cũng tốt, vậy thì lấy ngươi làm vật thí nghiệm, để xem thực lực bây giờ của ta là mạnh cỡ nào. 

Sau đó hắn nhìn về phía Hỏa Dung rồi lại nhìn về phương xa, nói: 

- Ai cũng không cho phép xuất thủ, lão đầu này là của ta. 

- Làm càn, Quang Minh Thánh Quyền. 

Lão giả chợt quát to một tiếng. Vô số tia sáng giống như là dải lụa b ắn ra từ phía sau lưng hắn rồi nhanh chóng bao trùm ở trên nắm tay. 

- Ngạnh công sao? Ta thích, so sánh với những chiêu thức xinh đẹp kia, ngạnh công vẫn thực dụng hơn nhiều lắm. 

Lâm Phàm cười, cười rất là sảng khoái, rốt cục hắn đã đụng phải một võ giả tu luyện ngạnh công có trình độ cực cao. 

Lão giả này cũng thực sự là rất thông minh, biết ngạnh công để lại nhiều di chứng cho nên nhanh chóng ngưng tụ toàn bộ khí huyết để thân thể không bị phá hư. 

Nhưng đây chỉ là phương pháp để kẻ yếu bảo hộ bản thân mà thôi. 

Cường giả không cần bảo hộ, thân thể bị hủy diệt thì có làm sao đâu. Mười giây sau lại một lần nữa phục sinh và quét ngang hết thảy. 

Đối mặt với một quyền của lão giả này, hắn giơ Lang Nha bổng lên và không hề do dự, đánh thẳng xuống. 

- Tiểu tử buông Thánh Tử ra. Ta tha cho ngươi khỏi chết. 

Lão giả quát to. Khí thế càng thêm hùng hậu, hắn thân là nô bộc của Thánh Tử, tự nhiên là muốn đảm bảo sự an nguy của Thánh Tử, lại không ngờ tình cảnh thay đổi trong nháy mắt. Cho dù là hắn cũng không có kịp phản ứng. 

- Ha ha, đánh thắng được ta rồi nói sau. 

Lâm Phàm cười to. Khí huyết triệt để sôi trào lên, Lang Nha bổng giáng xuống va chạm thẳng cùng quyền đầu màu trắng của lão giả kia. 

Một sức mạnh khổng lồ phát tán ra. Lôi đài không ngừng vỡ nát. Đây chính là uy lực sinh ra do hai sức mạnh cường hãn va chạm với nhau. 

Hỏa Dung trưởng lão cảm giác việc này đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hắn, muốn đi lên trước ngăn lại. Nhưng một thanh âm vang lên trong đầu của hắn khiến cho hắn đột nhiên dừng lại. 

- Nếu ngươi dám quấy nhiễu trận chiến của đồ đệ ta, không cho hắn chiến đấu vui vẻ, lão phu sẽ đánh gãy chân của ngươi. 

Là Thiên Tu, trong lòng của Hỏa Dung cũng cực kỳ bất đắc dĩ. Sư huynh sao có thể để mặc cho đệ tử của mình làm ẩu như vậy? 

Nếu quả thật xảy ra chuyện gì, mình nên xử lý như thế nào mới tốt đây. 

Nhưng hắn cũng biết, Thiên Tu không sợ trời không sợ đất, lúc tuổi còn trẻ thường thường treo một câu ở trên miệng, dù là trời sập xuống thì cũng chỉ là chết mà thôi, còn có chuyện gì có thể làm cho ta e ngại. 

Lão giả cảm nhận được sức mạnh truyền đến từ Lang Nha bổng, sắc mặt cũng cực kỳ ngưng trọng. Hắn cũng không ngờ thực lực của người ở trước mắt lại có thể cường đại như thế. Rõ ràng kẻ này chỉ có tu vi là Địa Cương cảnh tầng sáu lại có thể bộc phát ra sức mạnh còn cường đại hơn Địa Cương cảnh tầng chín. 

Không thể lưu, tuyệt đối không thể lưu gia hỏa này lại tại Viêm Hoa tông. Lần này hắn nhất định phải giế t chết gia hỏa này. 

Thánh Đường tông có thể sừng sững không ngã, trở thành đệ nhất tông môn trên thế gian, không chỉ dựa vào thực lực cường đại, còn có một chút thủ đoạn không quang minh chính đại. Chính là bất luận tông môn gì xuất hiện thiên kiêu, Thánh Đường tông cũng sẽ nhanh chóng ám sát những thiên kiêu này. 

Bây giờ dù là liều mạng để mình cùng Thánh Tử mãi mãi lưu lại tại Viêm Hoa tông, hắn cũng muốn giế t chết tiểu tử này. 

- Tiểu tử buông Thánh Tử ra. 

Lão giả nổi giận nói. 

- Tốt, được thôi. 

Lâm Phàm cười. Tay trái giơ lên, nhanh chóng nắm lấy Thánh Tử, đập về phía lão giả. Lão giả vốn nghĩ là Lâm Phàm muốn phản kích, thế nhưng mà khi phát hiện Thánh Tử lại bị Lâm Phàm xem như là vũ khí oanh đến, hắn cũng đành phải lùi lại về phía sau đến mấy chục trượng. 

- Đồ hỗn trướng, ngươi vậy mà dám lấy Thánh Tử làm binh khí. 

Lão giả không ngờ tên đệ tử này của Viêm Hoa tông lại hèn hạ như thế. Nếu như không phải là hắn phản ứng nhanh, chỉ sợ vừa rồi mình cũng khả năng đánh chết Thánh Tử. 

- Cường giả chính là không quan tâm đ ến gì cả, bất kỳ vật gì cũng đều có tác dụng của nó, chỉ là dễ dàng bị xem nhẹ mà thôi. 

Lâm Phàm vung vẩy cánh tay, đột nhiên nện Thánh Tử lên trên mặt đất. Đá vụn bay tung tóe, mặt đất cũng nứt toác ra. Hắn nói: 

- Ngươi nhìn xem, cái này là vũ khí tiện tay cỡ nào, không chỉ có máu tươi, còn có cảm giác rất mềm mại. Ngươi không cần, chỉ là vì ngươi còn không có cảm nhận được sự cường đại của loại vũ khí này mà thôi. 

Oanh! 

Nói xong hắn giẫm chân xuống đất, mặt đất rạn nứt, một tàn ảnh xuất hiện ở chỗ cũ. 

Lão giả ngưng trọng. Hắn cảm thấy sự tình rất khó giải quyết. Thật sự là quá khó giải quyết. Hắn đã từng gặp vô số địch nhân, nhưng chưa từng thấy qua đối thủ hèn hạ như vậy, lại dám lấy Thánh Tử làm binh khí. 

Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ cách giải quyết, Lang Nha bổng kia lại một lần nữa đánh tới. 

- Đồ hỗn trướng, ngươi muốn chết, Đại Quang Minh Thánh Quyền. 

Lão giả chợt quát to một tiếng. Một quyền đánh ra giống như là có ánh sáng màu trắng cao chục nghìn trượng bạo phát ra. Ở bên trong một quyền này tựa như là có Thiên Sứ bay ra, muốn bắt giữ tất cả ác ma. 

- Thánh Tử quét ngang. 

Lâm Phàm nắm lấy hai chân của Thánh Tử, đánh về phía lão giả. 

Đầu của Thánh Tử lắc lư ở trong cuồng phong. Cương phong mạnh mẽ khiến cho bộ mặt của hắn cũng bắt đầu biến hình. Lão giả vừa định tránh đi, nhưng lại không biết khi nào, Lang Nha bổng kia đột nhiên biến mất. Hắn lập tức phát hiện gia hỏa này chuyển sang cầm một cái đỉnh khổng lồ đánh tới. 

Ầm! 

Một quyền đánh lên trên cự đỉnh vang lên tiếng nổ oanh minh. Trong lúc đó, lại có một cơn gió xuất hiện ở bên trái. Lúc hắn kịp phản ứng, lại quá sợ hãi, nếu như đấm tới một quyền, hắn sẽ đánh chết Thánh Tử. 

Ầm! 

Lão giả phun ra một búng máu tươi, thân thể của Thánh Tử đập thẳng vào người hắn khiến hắn cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong cơ thể tựa như là muốn nổ tung. Nhưng mà giờ khắc này, hắn lại không nghĩ được nhiều như thế. Hai tay giang ra, ôm chặt Thánh Tử đã biến thành người máu vào trong ngực. Hắn cố nén thương thế, nhanh chóng lùi về phía sau. 

Giờ khắc này, lão giả thở phào nhẹ nhòm, rốt cục hắn đã cướp lại Thánh Tử rồi. 

Tí tách! 

Có thanh âm máu tươi nhỏ xuống. 

- Lão đầu, ngươi đây là muốn làm gì? Ngươi có biết là Thánh Tử, chủ nhân của ngươi đã bị mất một cái chân rồi hay không? 

Lâm Phàm không ngờ binh khí của mình lại bị lão giả này cướp đi, nhưng cũng bội phục sự tàn nhẫn của lão giả này. 

Khi lão giả thấy thứ mà Lâm Phàm đang cầm ở trong tay, hắn lập tức nhìn xuống Thánh Tử rồi tức giận gào thét. 

- Ngươi cũng dám làm như thế... 

Hắn phát hiện Thánh Tử đã thiếu một cái chân mà máu tươi lại còn không ngừng chảy xuống. Hắn lập tức lấy đan dược ra, để Thánh Tử ăn vào cho máu tươi ngừng chảy, đồng thời dược lực cũng giúp Thánh Tử ổn định thương thế. 

Đồng thời, bởi vì vừa mới bị cự đỉnh kia đánh một đòn, bản thân cũng đã bị trọng thương, giờ phút này không nhịn được nữa, lão giả cũng phun một búng máu tươi. 

- Cái này không liên quan đến ta. Đừng cho là ta dễ ức hiếp thì chuyện gì cũng có thể đẩy đến trên đầu của ta. Nếu như không phải ngươi cướp đi binh khí của ta thì binh khí này của ta cũng sẽ không hư hỏng. Hết thảy mọi việc đều là sai lầm của ngươi. 

- Nếu như ngươi còn dám vu hãm ta một câu nữa, ta sẽ đánh ngươi thành bánh thịt. 

Lâm Phàm nổi giận. Người tốt thực sự quá khổ, người lương thiện cũng thường bị người hãm hại. Rõ ràng không phải là sai lầm của hắn, nếu như lão giả này không đoạt vũ khí của mình, vũ khí này cũng sẽ không thiếu một cái chân. 

Các đệ tử ở dưới lôi đài đã triệt để trợn tròn mắt. 

Lâm sư huynh thật quá cuồng bạo. Vốn dĩ bọn họ cho là sư huynh sẽ bị thua, nhưng mà hiện tại xem ra, lấy thực lực cường đại của sư huynh hoàn toàn có thể trấn áp đám người của Thánh Đường tông ở trên lôi đài. 

Sự tình vinh quang bậc này ngoại trừ lúc Viêm Hoa Đại Đế còn sống thì chưa từng xảy ra. 

- Tốt, cũng nên đưa các ngươi rời đi. 

Lâm Phàm đã chuẩn bị đánh chết cả hai người này ở chỗ này. Dù Thánh Đường tông có cường đại tới như thế nào đi nữa thì mình cũng không thể buông tha hai người này được. 

Dù sau đó có bị người ám sát đi chăng nữa cũng không sao, cứ chiến thôi. Tôn nghiêm không phải dựa vào cầu xin mà là dựa vào thực lực giết ra mới có được. 

Một trận chiến tranh có thể làm cho Viêm Hoa tông vĩnh viễn trường tồn, không người dám lấn, như vậy hết thảy đều đáng giá. 

Bó tay bó chân cuối cùng rồi sẽ bị người ức hiếp, chỉ có buông ra tất cả để chiến đấu mới khiến cho người ta kính sợ. 

Mà đúng lúc này, thanh âm của Hỏa Dung trưởng lão vang lên. 

- Dừng tay. 

Nhưng Lâm Phàm làm sao lại nghe lời của hắn. Sát ý trong mắt lóe lên, thân thể hóa thành một vệt sáng màu hồng đánh về phía hai người Thánh Tử. 

Sắc mặt của Hỏa Dung trưởng lão biến đổi. Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện ở trên lôi đài, dễ dàng ngăn cản một quyền của Lâm Phàm, sau đó quay mặt về phía Lâm Phàm, lắc lắc đầu, ra hiệu dừng tay. 

Lúc này, lại có một thanh âm vang lên ở trong đầu của Lâm Phàm. 

- Đồ đệ, được rồi, vi sư ủng hộ hành động của ngươi. Nhưng mà tông môn sẽ không để mặc cho ngươi giết người của Thánh Đường tông, đặc biệt là khi bọn họ còn ở tông ta. 

Lâm Phàm hít sâu một hơi, tâm niệm bị đè nén làm hắn rất khó chịu, rất muốn phát ti3t một phen.