Vô Địch Thiên Hạ

Chương 76: Tổng bộ tu la môn



“Ngươi… ngươi là Hoàng Tiểu Long?”

Tôn Chường và Hùng Sở đều trợn tròn hai mắt nhìn hắn, sắc mặt khá là khoa trương. Hắn mới vào sơn động tu luyện nửa tháng, mà cao lên hẳn một khúc? Mà làn da này, khí chất này, khí tức này, đều có thay đổi cực lớn.

Nếu ở nơi khác, nếu không nhìn kỹ, quả  thực hai người sẽ không nhận ra hắn. 

Thực ra, khi vừa ra khỏi thạch thất, ba người Trần Thành cũng suýt nữa không nhận ra Hoàng Tiểu Long.

Hoàng Tiểu Long nhìn phản ứng của hai người Tôn Chương, Hùng Sở, cũng không biết làm sao, chỉ có thể gật đầu.

“Tiểu Long, ngươi không sao chứ?” 

Tôn Chương đi tới bên cạnh Hoàng Tiểu Long. Mới đi vào trong hơn mười ngày, làm sao hắn có thể thay đổi nhiều như thế? Cầu cho hắn đừng có xảy ra chuyện gì. Hiện giờ hắn là bảo bối của học viện và cả Vương quốc rồi!

“Ta? Ta có làm sao đâu?”

Hoàng Tiểu Long cười khổ. Hiện giờ, thân thể hắn cực kỳ khỏe mạnh, trước giờ chưa bao giờ khỏe bằng, chỉ sợ đấm một cái là đánh chết được một con yếu thú thất giai. 

“Vậy là tốt rồi!”

Tôn Chương và Hùng Sở cùng thở phào.

Ngay sau đó, hai người dẫn bốn người Hoàng Tiểu Long ra khỏi Long Diễm Cốc. Đám người Lục Khải đã rời nơi này từ mười ngày trước rồi. 

Rời Long Diễm Cốc, đoàn người quay về sân trường.

Ba người Trần Thành thi lễ cáo từ Tôn Chương và Hùng Sở. Nhưng khi Hoàng Tiểu Long muốn đi, Tôn Chương lại giữ lại:

“Tiểu Long, ngươi ở lại một chút. Ta có lời muốn nói với ngươi!” 

Hoàng Tiểu Long dừng lại, nhìn hai người.

Hai lão sư liếc nhau. Tôn Chương lấy một cái bình ngọc ra, nói:

“Đây là linh đan ngũ phẩm cao giai. Ngươi cầm đi!” 

“Ngũ… ngũ phẩm cao giai?”

Hoảng Tiểu Long cả kinh, hai mắt sáng rực rỡ.

Trần Thành đứng đầu kỳ thi cả học viện mới được thưởng một viên linh đan ngũ phẩm cao giai. Linh đan ngũ phẩm cao giai, với học viện Tinh Không, là linh đan phi thường quý hiếm. 

Ấy vậy mà Tôn Chương và Hùng Sở lại cho mình một viên?

Hùng Sở cười nói:

“Không sai. Đây là linh đan ngũ phẩm cao giai. Coi như quà tặng riêng của chúng ta đi. Tiểu Long, ngươi phải nỗ lực tu luyện. Chúng ta đều hy vọng ngươi có thể đột phá thất giai.” 

Hoàng Tiểu Long nhận lấy bình ngọc, trong lòng mừng hí hừng. Linh đan ngũ phẩm cao giai đó. Có linh đan này, nhất định thực lực của mẫu thân hắn sẽ tăng thêm khá nhiều.

Còn hắn? Đương nhiên không cần.

Hoảng Tiểu Long cảm kích nói với hai người Tôn Chương: 

“Hai người yên tâm. Ta sẽ nỗ lực tu luyện, sớm ngày đột phá thất giai.”

Tôn Chương và Hùng Sở đều cười sáng lạn.

Tôn Chương cười nói: 

“Có viên linh đan tứ phẩm cao giai, lại có linh đan ngũ phẩm cao giai này, với thiên phú của Tiểu Long, nhất định có thể đạt được lục giai hậu kỳ đỉnh phong trong vòng nửa năm. Một năm nữa, không chừng đã đột phá được thất giai rồi!”

Nếu hai người họ biết Hoàng Tiểu Long đã muốn cho phụ mẫu mình hai viên linh đan tứ phẩm cao giai và ngũ phẩm cao giai này từ lâu, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Đương nhiên, cho dù không dùng hai viên linh đan này, Hoàng Tiểu Long cũng tự đánh giá, trong vòng nửa năm, nhất định mình có thể đột phá thất giai. 

Một lát sau, Hoàng Tiểu Long rời học viện, quay về phủ Thiên Huyền.

Vừa vào cửa lớn phủ Thiên Huyền, hắn đã thấy Phí Hầu, Nguyên soái Hạo Thiên cùng một người đàn ông trung niên đang đứng chờ ở đó. Người đàn ông trung niên này mày kiếm mắt sáng, tóc thái dương hơi bạc, như một thanh bảo kiếm chưa rời vỏ. Không rời vỏ thì thôi, một khi rời vỏ, sẽ kinh thiên động địa. Phí Hầu và Nguyên soái Hạo Thiên đứng cạnh hắn ta chỉ như làm nền.

Hoàng Tiểu Long vừa thấy người này đã đoán được thân phận. 

Trưởng lão Tu La Môn, Vu Minh!

Khi Hoàng Tiểu Long xuất hiện, người đàn ông trung niên nhìn hắn, hai mắt như đao, một áp lực vô hình ép người ta không thở nổi.

“Môn chủ!” 

Phí Hầu và Nguyên soái Hạo Thiên thấy Hoàng Tiểu Long, đều vui vẻ giới thiệu với người đàn ông trung niên:

“Sư tôn, đó là Môn chủ. Môn chủ về rồi!”

Vu Minh nhìn xuống Tu La giới trên ngón áp út tay tái của Hoàng Tiểu Long, sắc mặt đột nhiên trở nên kích động, tất cả khí thế đều biến sạch, bước nhanh tới trước mặt hắn, quỳ xuống hành lễ: 

“Trưởng lão Tu La Môn Vu Minh bái kiến Môn chủ. Môn chủ vô địch thiên hạ!”

Phí Hầu và Nguyên soái Hạo Thiên cũng vội hành lễ bái.

“Mau đứng lên thôi!” 

Hoàng Tiểu Long tiến lên đỡ ba người Vu Minh dậy.

Ba người Vu Minh đứng lên, Hoàng Tiểu Long nói:

“Chúng ta vào trong trước rồi nói.” 

Một lát sau, bốn người đã vào tới đại sảnh. Hoàng Tiểu Long vẫy tay đuổi lui các hộ vệ cùng phủ Nguyên soái cùng đám nô lệ Bác Lực.

“Nghe Hạo Thiên, Phí Hầu kể ngươi đã tới Vương quốc Mạc Hà làm việc?”

Ngồi an vị, Hoàng Tiểu Long hỏi Vu Minh. 

“Vâng, Môn chủ!”

Vu Minh vội đứng dậy cung kính đáp:

“Ba năm trước, thuộc hạ muốn tìm một cây Sinh Tử Thảo để luyện đan. Nghe nói ở Vương thành Vương quốc Mạc Hà có nên tới.” 

Hoàng Tiểu Long gật đầu, nghĩ một lát lại nói:

“Thực ra lần này ta bảo hai người Phí Hầu, Hạo Thiên liên hệ với ngươi chủ yếu muốn hỏi ngươi những chuyện có liên quan đến Tu La Môn và vị trí của Tổng bộ Tu La Môn.”

“Tổng bộ Tu La Môn?” 

Vu Minh trầm ngâm đáp:

“Thực ra Tổng bộ Tu La Môn cũng không có ở đại lục Phong Tuyết.”

“Cái gì? Không ở đại lục Phong Tuyết sao?” 

Hoàng Tiểu Long cả kinh, nhìn sang Phí Hầu và Hạo Thiên. Cả hai người cũng giật mình, hiển nhiên đều không ngờ tổng bộ Tu La Môn lại không ở đại lục Phong Tuyết.

“Vâng, Môn chủ. Tổng bộ Tu La Môn chúng ta ở đại lục Tinh Vân.”

Hoàng Tiểu Long trợn trừng hai mắt: 

“Đại lục Tinh Vân?”

Chẳng lẽ thế giới Vũ hồn này không chỉ có một đại lục Phong Tuyết thôi sao? Còn có mấy đại lục nữa? Trước kia, Phí Hầu và Nguyên soái Hạo Thiên không nói với hắn về vấn đề này.

Hắn bèn hỏi: 

“Ngoại trừ đại lục Phong Tuyết, thế giới Vũ hồn còn có đại lục khác sao?”

Vu Minh gật đầu:

“Vâng, Môn chủ. Thế giới Vũ hồn có tổng cộng ba đại lục, ngoài đại lục Phong Tuyết còn có đại lục Tinh Vân, đại lục Thập Phương. Đại lục Tinh Vân và đại lục Thập Phương còn lớn hơn cả đại lục Phong Tuyết. Tổng bộ Tu La Môn chúng ta ở ngay trung ương đại lục Tinh Vân, trên một ngọn núi tên Trung Châu, Thiên Hoàng Thánh Sơn!” 

Đại lục Tinh Vân, Trung Châu, Thiên Hoàng Thánh Sơn!

Hoàng Tiểu Long lẩm bẩm nhắc lại.

“Môn chủ muốn tới tổng bộ Tu La Môn sao?” 

Đột nhiên Vu Minh nhíu mày nói:

“Lúc này Môn chủ muốn tới tổng bộ Tu La Môn chỉ e…”

“E cái gì?” 

Hoàng Tiểu Long hỏi.

“Chỉ e sẽ rất nguy hiểm. Năm mươi mấy năm trước, lão Môn chủ đột nhiên mất tích, Tổng vực chủ Trần Thiên Tề muốn chấp chưởng Tu La Môn, tiếp nhận vị trí Môn chủ. Nhưng Tả sứ Triệu Thư cùng Hữu sứ Trương Phủ cùng không ít trưởng lão đều phản đối. Cho nên hiện giờ Tu La Môn đang chia thành hai phái.”

“Tổng vực chủ Trần Thiên Tề?” 

Hoàng Tiểu Long nhìn Vu Minh, khó hiểu.

“Dưới Môn chủ Tu La Môn, là Tổng vực chủ và Tả Hữu hai sứ. Dưới Tổng vực chủ và hai sứ Tả Hữu mới tới các vực chủ và trưởng lão. Trần Thiên Tề Tổng vực chủ thực ra chính là sư huynh của ngài.”

Vu Minh giải thích. 

“Sư huynh của ta?”

Hoàng Tiểu Long ngạc nhiên.

Vu Minh gật đầu: 

“Tổng vực chủ Trần Thiên Tề là đệ tử lão Môn chủ thu nhận từ hơn hai trăm năm trước. Mấy năm nay y vẫn luôn hỏi thăm tin tức Môn chủ và Tu La Giới. Nếu bây giờ Môn chủ tới tổng bộ Tu La Môn, Tổng vực chủ Trần Thiên Tề biết được, để có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên ghế Môn chủ, nhất định y sẽ hạ sát thủ với Môn chủ, cướp Tu La giới!”