[Toàn dựa vào sự hỗ trợ của những bạn đồng hành cỏ rác]
Trong phòng ngủ, một ông cụ đang ngủ say trên giường.
Chốc lát sau chân mày ông đột nhiên nhíu chặt, miệng nói mớ không ngừng như gặp ác mộng. Sau đó lắc đầu không ngừng, tứ chi run rẩy, kịch liệt giãy giụa. Tiếp đó, mồ hôi trên trán ông túa ra, nét mặt tràn đầy kinh hãi.
Đúng lúc này, một con quái thú xuất hiện ở mép giường.
Nó lẳng lặng nhìn ông cụ, ánh mắt hiền lành. Sau đó há mồm bắt đầu nhấm nuốt.
Không lâu sau hô hấp của ông cụ bình ổn trở lại, nét mặt cũng trở nên bình thản. Giống như ác mộng qua đi, rốt cuộc đã có thể an tâm ngủ ngon.
Xem xong đoạn ngắn thứ nhất, Vân Lạc lập tức phản ứng lại, "Thực Mộng Mô!"
Thực Mộng Mô hay còn gọi là Mộng Mô, là thần thú thời thượng cổ.
《 Sơn Hải Kinh 》 ghi lại, mãnh báo cũng tức mạc báo, mạc báo, mãnh báo thanh gần mà chuyển.
Trong truyền thuyết, giấc mộng là thức ăn của chúng, chúng có thể cắn nuốt cảnh trong mơ, cũng có thể tái hiện lại cảnh trong mơ mà chúng đã cắn nuốt.
Hình ảnh video đột nhiên cắt chuyển.
Trong một gian phòng nào đó, Vân Lạc, Tư Đồ, Tiêu Tiêu Mộ Vũ và Qua Đăng bốn người lần lượt nằm trên bốn chiếc giường, vẻ mặt như thường, hô hấp đều đằn, tựa hồ đã ngủ say.
Thực Mộng Mô không nhanh không chậm đi qua đi lại giữa bốn người. Sau đó...... Liếm liếm môi lộ ra dáng vẻ thèm khát, ánh mắt tràn đầy khát vọng.
Vân Lạc, "......"
Cô rốt cuộc hiểu được phó bản "Ác mộng" diễn ra thế nào rồi.
Thời gian trôi qua, bốn người nằm trên giường dần có động tĩnh.
Tư Đồ nghiêm mặt, từ đầu tới cuối không hề thay đổi quá lớn.
Nét mặt Vân Lạc căng chặt như đang suy nghĩ điều gì đó rối rắm. Nhưng thoáng chốc vẻ mặt liền điềm tĩnh ung dung, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười.
Qua Đăng mím môi thành một đường thẳng tắp, vẻ mặt ngập tràn phòng bị. Cảnh giác cũng chỉ là cảnh giác không phải nỗi sợ.
Cuối cùng là Tiêu Tiêu Mộ Vũ, nét mặt cậu phong phú hơn nhiều so với ba người trước! Quả thực so với ba người thì rất khác bọt! Lát thì mặt cắt không còn chút máu, lát thì răng đánh vào nhau kêu "lập cập lập cập", lát thì mặt trắng bệch, lát thì ngón tay run lẩy bẩy......
Thực Mộng Mô ngửi ngửi Tư Đồ, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Ngửi ngửi Vân Lạc, vẻ mặt càng thêm bất đắc dĩ.
Ngửi ngửi Qua Đăng, quả thực hoài nghi nhân sinh.
Cuối cùng đến phiên Tiêu Tiêu Mộ Vũ. Thực Mộng Mô vừa mới hít vào một hơi, con ngươi lập tức sáng kinh người. Hình như nó ngửi thấy được hương vị yêu thích, nhịn không được kề sát lại, ngửi rồi lại ngửi.
Không lâu sau, nước miếng trong miệng nó túa ra, hận không thể ăn liền lập tức.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía ba người còn lại, tràn đầy ghét bỏ không muốn lại gần.
Không biết qua bao lâu, đại khái khi ác mộng gần kết thúc nó mới há mồm cắn nuốt, vui sướng ăn mộng, nét mặt tràn đầy thoả mãn.
......
Vân Lạc đơ mặt nghĩ khẩu vị Thực Mộng Mô đặc biệt thật, thích những mặt trái cảm xúc linh tinh như lo âu, khẩn trương, sợ hãi. Nhìn dáng vẻ nó xem Tiêu Tiêu Mộ Vũ như bảo vật, rồi xem những người còn lại như cỏ rác kìa, tức không kia chứ.
Giờ thì cô đã hiểu vì sao sự đau khổ của người chơi lại là suối nguồn vui sướng của BOSS rồi. Vì khẩu vị của BOSS vừa kén chọn lại vừa muốn ăn ngon. Người chơi càng sợ thì nó càng ăn ngon không phải sao?!
Vì sao Tiêu Tiêu Mộ Vũ nhận được đạo cụ đặc biệt...... đương nhiên do trù nghệ tinh vi và toàn dựa vào sự hỗ trợ của những bạn đồng hành cỏ rác......
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Vân Lạc lại lần nữa cảm thấy bất đắc dĩ. Bối cảnh chuyện xưa ly kỳ như này bảo cô làm sao đoán ra được đây?
Lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ lung tung sang một bên, chọn rời khỏi trò chơi. Sau đó nằm trong khoang trò chơi một lát liền chìm vào giấc ngủ.
**
8 giờ sáng, Vân Lạc vừa ngáp vừa đi bộ về ký túc xá. Cô quăng mình lên giường, sung sướng ngủ nướng.
Cô tỉnh dậy vào khoảng 3 giờ chiều. Lồm cồm bò dậy vệ sinh cá nhân trong nửa tỉnh nửa mê.
Có thể thiếu ngủ nhưng cơm thì không, đặc biệt là trong tình trạng túi tiền vẫn còn phình. Nghĩ vậy nên cô đành vực dậy tinh thần, rảo bước đến nhà ăn.
Sau khi kiếm được tiền Vân Lạc thoải mái hẳn ra. Ăn giò cháo quẩy còn dám kêu thêm trứng và thịt xông khói, chọn đồ ăn xong còn dám mua thêm lon nước.
Đây mới gọi là sống chứ!
Vân Lạc ôm bụng, ăn no rồi liền cảm giác được hạnh phúc là gì.
Vì sáng mai có tiết nên buổi tối cô tranh thủ ngủ sớm, khó có được một giấc ngủ ngon lành mà.
**
Tiêu Tiêu Mộ Vũ vui mừng khi nhận được đạo cụ đặc biệt, người lúc nào cũng hưng phấn.
Xế chiều, Tư Đồ vừa online liền nhận được tin nhắn từ thằng em họ. Đối phương trực tiếp réo gọi đi phó bản khó.
Tư Đồ không nói không rằng, lập tức tổ đội đánh phó bản.
Một tiếng rưỡi sau, hai người vinh quang thu hoạch thành tựu "Toàn Đội Bị Tiêu Diệt", mặt xám mày tro trở lại phòng chơi.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ tự tin quá độ, không những tự hố mình mà còn kéo theo cả anh họ xuống nước. Hiện tại, chẳng khác nào chú chim cùng đường bị bao vậy bởi bốn bức tường.
Tư Đồ nói lời thâm sâu, "Nghiêm túc suy nghĩ về bài học kinh nghiệp này đi. Nếu thi đấu với Triệu Kim Minh mà cũng ngu hệt lúc này thì nửa đời còn lại chú mày chỉ có hối hận đến chết mà thôi."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ liên tục gật đầu, "Dạ hiểu rồi!" Cậu đã hoàn toàn bình tĩnh lại sau khi nhận đả kích, có cho cũng không dám làm bừa nữa.
"Tiếp tục." Nói xong, Tư Đồ tiếp tục kéo thằng đệ vào phó bản khó.
Hai tiếng rưỡi sau, hai người trở lại phòng chơi.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ gửi một chuỗi "......" Cho anh họ.
Tư Đồ không thể hiểu được, "Sao? Vượt ải rồi còn gì?"
"Nhưng mà đánh giá loại B......" Tiêu Tiêu Mộ Vũ muốn nói lại thôi. Ngay cả đạo cụ trân quý còn chưa đoạt được nói chị đến đạo cụ đặc biệt.
"Nhiệm vụ chủ yếu của anh là huấn luyện mày, những thứ khác chỉ là tiện đường mà thôi." Tư Đồ không khách khí trả lời, "Trong phó bản mày sống chết không tìm ra manh mối, kéo dài thời gian, còn cách nào mày chỉ anh đi?"
Tiêu Tiêu Mộ Vũ, "......"
Rõ ràng dáng vẻ khi tổ đội đi phó bản với con gái nhà người ta của anh không giống như vầy.
Cậu vô thức nhớ đến Vân Lạc, nhịn không được hỏi thăm, "Sao hôm nay Vân Lạc không online vậy anh? Sau này cổ không đi phó bản với mình nữa hả?"
Tư Đồ cạn lời, "Mày hỏi năm lần rồi."
"Thì tại em sốt ruột mà, vô cùng sốt ruột." Tiêu Tiêu Mộ Vũ tự nói với mình, Vân Lạc mà không chơi nữa thì lần nhận đạo cụ Thực Mộng Mô có lẽ là đỉnh cao nhân sinh duy nhất của cậu......
"Cô ấy bán đạo cụ để kiếm tiền thì sao mà nghỉ chơi được?" Tư Đồ đỡ trán, nhìn thằng đệ ngu xuẩn đang sắp khóc đến nơi.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ vẫn không yên tâm, nói đầy khuyến khích, "Vân Lạc mà có online thì anh hỏi số điện thoại của cổ nha. Sau này có chuyện gì thì tiện liên lạc."
Tư Đồ, "......"
Trở lại với gương mặt đen như đít nồi thường ngày, "Muốn thì tự đi mà hỏi, anh mày không."
Tiêu Tiêu Mộ Vũ hết sức bất đắc dĩ, "Em cũng muốn lắm chứ, nhưng cơ bản là Vân Lạc không hề đồng ý lời mời kết bạn của em......"
Nhắc đến chuyện này, lòng cậu tràn đầy chua xót.
Tiêu Tiêu Mộ Vũ cảm thấy mình đang bị ghét bỏ, trình độ phế vật không xứng tiến vào danh sách bạn tốt của chị đại.
Thực tế là dù người chơi có trình độ cao hay thấp thì Vân Lạc đều không có dự định sẽ thêm bạn. Tiến vào danh sách bạn tốt chỉ có thể là một mình ông chủ đại gia mà thôi!
"Anh, giúp người thì giúp đến cùng đi mà." Tiêu Tiêu Mộ Vũ cầu xin.
Mặt Tư Đồ không thể hiện cảm xúc gì, nhưng trong lòng thì đang nghĩ rốt cuộc kiếp trước anh đã tạo nghiệt gì mà kiếp này lại vác một thằng em như vậy?
"Lần này thôi, không có lần sau." Cuối cùng, anh vẫn đáp ứng.
Cơ hội chỉ có một lần?
Tiêu Tiêu Mộ Vũ quyết đoán sửa lại yêu cầu, "Vậy thì cần số điện thoại trước, sau đó thì hẹn gặp, tốt nhất là nên biết cô ấy đang ở đâu."
Tư Đồ, "......"
Anh muốn đại nghĩa diệt thân.
**
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, 8 giờ ngày 7 tháng 9, Vân Lạc chọn gói khoang trò chơi đêm như thường lệ để đăng nhập trò chơi.
Tư Đồ trong danh sách bạn tốt đang ở trạng thái off.
Vân Lạc định chơi trước một ván để tìm cảm giác.
Vách tường hiện lên, 【Trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh được chia thành ba cấp độ: Dễ, thường, khó. Vui lòng lựa chọn cấp độ. ( Chú ý: Phó bản thuộc chế độ nhiều người chơi, thường là 3-8 người, hệ thống ghép đội ngẫu nhiên)】
Mỗi tối Vân Lạc đã quen chơi【Dễ】, 【Thường】, 【Khó】mỗi loại một lần, vậy nên không cần nghĩ ngợi mà đã chọn loại【Dễ】.
Giây tiếp theo, bên tai cô vang lên một âm thanh nho nhỏ, "Ta muốn ăn vạ ngươi, vẫn luôn ăn vạ ngươi."
Tia trắng lóe lên, Vân Lạc biến mất khỏi phòng.
**
Khi lấy lại tinh thần thì Vân Lạc phát hiện mình đang đứng giữa sân chùa.
Bên cạnh có ba người chơi, một nữ hai nam, tên và cấp bậc lần lượt là ——
Phong Du Dương, giới tính nữ, cấp 4, giá trị sinh mệnh 400.
Sao Trời, giới tính nam, cấp 4, giá trị sinh mệnh 400.
Mưa Sao Băng, giới tính nam, cấp 4, giá trị sinh mệnh 400.
Vân Lạc nhướng nhẹ mày, tầm mắt dừng lại ở người chơi nữ. Nhớ không lầm thì cô đã gặp Phong Du Dương tại phó bản nhà kính.
Dòng chữ to và đỏ như máu xuất hiện trước mặt người chơi, 【Thỉnh thần dễ tiễn thần khó, đã quyết định nuôi quỷ, sau lại muốn tiễn đi, nào dễ như vậy được......】
【Điều kiện vượt ải: Nán lại chùa hơn 120 phút.】
【Trò chơi chính thức bắt đầu.】
Dòng chữ vừa hiện lên, giây tiếp theo trên vai của bốn người chơi liền xuất hiện một quỷ hồn nửa trong suốt.
Quỷ hồn đều có dáng vẻ của trẻ sơ sinh, mặt xanh, răng nanh nhọn hoắc nhìn rất đáng sợ.
Phong Du Dương trợn tròn mắt như đã bị kinh sợ.
Sao Trời nhăn mày, duỗi tay sờ theo bản năng, ngón tay xuyên thẳng qua quỷ hồn.
Mọi người nhìn nhau, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Lấy lại bình tĩnh, Sao Trời phản ứng nhanh nhạy, "Chỗ này là chùa, chắc chắn sẽ có cách giải quyết."
Theo truyền thuyết dân gian, tiểu quỷ là tà vật. Chùa là Phật môn thanh tịnh, chắc chắn có thể hóa giải vật tà ác dơ bẩn.
Nghĩ vậy, Sao Trời bước nhanh vào trong.
Tiếc là khi anh ta tự phân tích lại nói quá lớn khiến mọi người đều nghe thấy được. Trước anh ta là Phong Du Dương và Mưa Sao Băng nhanh chóng hành động, chạy thẳng vào chùa.
Sao Trời rất tức giận, nhưng cũng chẳng làm gì được nên chỉ có thể nhanh chóng chạy theo sau.
Lát sau, bốn người chơi thì đã có ba người vào trong chùa, chỉ còn mỗi Vân Lạc vẫn đang dừng chân ở lối vào.
Vân Lạc không vội vào chùa, ngược lại đang tinh tế đánh giá bố cục của ngôi chùa. Quan sát một lúc cô phát hiện, chùa có tổng cộng tám bảo điện, cách thức không khác nhau là bao. Vừa hay tạo thành một vòng tròn.
Không lẽ có tám cảnh? Xem ra lượng công trình tương đối lớn, một mình tìm hết manh mối là không thể.
Nhanh chóng suy nghĩ, bước chân lại không ngừng. Không lâu sau, Vân Lạc tìm được một bảo điện không người.
Chưa vào đến cửa mà cô đã ngay giữa bảo điện là một pho tượng mặc giáp, tay cầm tỳ bà, sừng sững uy nghiêm.
Vân Lạc nhìn lướt qua liền biết đây là Đông thiên vương Trì Quốc.
Vừa nhắc đến vị này cô lập tức có ý nghĩ —— không lẽ trong tám tòa bảo điện còn lại có ba tòa đang thờ phụng Nam thiên vương Tăng Trường, Tây thiên vương Quảng Mục, Bắc thiên vương Đa Văn?
Trách không được Vân Lạc sẽ có liên tưởng như vậy, vì bốn vị này thật sự được gọi là Tứ Đại Thiên Vương, trước đến này đều xuất hiện cùng lúc.
Tiểu thuyết "Phong Thần Diễn Nghĩa" còn gọi họ là "Ma Gia Tứ Tướng", lần lượt là Trì Quốc Thiên Vương Ma Lễ Hải phương đông, Quảng Mục Thiên Vương Ma Lễ Thọ phương tây, Tăng Trường Thiên Vương Ma Lễ Thanh phương nam, Đa Văn Thiên Vương Ma Lễ Hồng phương bắc.
Tác giả có lời muốn nói:
Người đọc: Thỉnh viết ra "Vô Hạn Cầu Sinh" toàn văn, thẳng đến kết thúc
Bút tiên ( cười lạnh): Không! Còn! Bút!! ( sớm có dự mưu.jpg)
**
Thực khách khiếu nại ——
Thực Mộng Mô: Đây là lần đầu tiên ta gặp được một đầu bếp quá kém cỏi
**
Tiêu Tiêu Mộ Vũ: Ta rõ ràng là bà mối QAQ
**
Mượn bình luận của người đọc nào đó
Truyện khác: Wow nắm tay là đi vào tình yêu sao!
Bổn văn: Wow dắt tay có tuyến tình cảm không lẽ sắp kết thúc??