Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 53: Chùa [1]



***Trước khi đọc màn phó bản này, các bạn cần đọc lời tâm tình này của mình trước:

Nhà mình không theo đạo, chỉ thờ ông bà tổ tiên, cũng có thờ Phật và chỉ dừng lại ở việc thờ cúng mỗi dịp lễ, Tết vậy thôi. Nếu có sai sót gì trong việc mình tìm hiểu và giải thích lại trong từng chương truyện có liên quan đến tôn giáo thì các bạn lượng thứ bỏ qua hoặc giải thích góp ý thêm cho mình nhé. Thân!***

[Không thể không tôn trọng]

Đi vào bảo điện, Vân Lạc nhạy bén phát hiện rõ ràng biểu cảm của tiểu quỷ trên vai đã trở nên bồn chồn. Giống như...... bắt đầu bài xích.

Nhưng cô đến tìm manh mối nên không vào bảo điện không được.

Nghĩ vậy, Vân Lạc đi thẳng vào trong nhưng động tác nhanh hơn lúc nãy. Cô định nhanh chóng tìm manh mối rồi nhanh chóng rời đi.

Chùa trong phó bản và ngoài đời cũng không khác biệt mấy, trong bảo điện sạch sẽ ngăn nắp, tràn ngập sự trang nghiêm.

Vân Lạc dạo một vòng nhưng không phát hiện được nơi nào trong bảo điện có thể cất giấu manh mối. Lòng nhảy dựng, không lẽ manh mỗi đến từ những thứ ngay trong tầm mắt? Manh mối ngay trước mắt nhưng vì quá dễ nhận thấy nên đã bị xem nhẹ?

Nghĩ vậy nên cô nhìn qua từng đồ vật một trong bảo điện.

Ngay giữa, pho tượng uy nghiêm đứng sừng sững.

Cách đó không xa có một cái bàn vuông, trên bàn để hương và diêm. Giữa bàn là lư hương, phía dưới là đệm lót.

Bên cạnh là thùng công đức, tiếp đó...... hết rồi.

Vân Lạc ngẫm nghĩ, quẹt diêm thắp ba nén hương, sau đó dâng hương.

Mọi người thường đi chùa bái Phật nhưng dâng hương là việc cần chú trọng, rất nhiều người đều cúng sai.

Đầu tiên, phải chú ý số lượng. Phải dâng hương theo số lẻ, vì số lẻ là dương, dương là tôn trọng.

Có thể dâng 1, 3, 5, 7, 9 nén hương. Một nén là hương bình an, ba nén là hương Phật pháp, năm nén là hương Thiên Địa Ngũ Hành, bảy nén là hương Thất Hành Bắc Đẩu, chín nén là hương Liên Hoàn Cửu Cửu.

Nhiều loại quá mức cầu kỳ, cô liền bỏ qua.

Một nén là hương bình an nên Vân Lạc đoán có thể nhờ đó mà an toàn đến cuối phó bản, cuối cùng cô lựa chọn thắp ba nén. Dù sao ba nén cũng là hương Phật pháp, hễ là Phật đều có thể dâng ba nén.

Vân Lạc nín thở tịnh tâm, nâng hương qua đầu, quỳ gối dưới tấm vải, nhỏ giọng cầu nguyện, "Tín nữ Vân Lạc, hy vọng Phật Tổ hiển linh, siêu độ tiểu quỷ trên người."

Cầu nguyện xong, cô cắm hương vào lư hương.

Phải lưu ý rằng lúc này chỉ được dùng tay trái để cắm hương. Nếu là một hương bình an thì có thể trực tiếp cắm vào. Nhưng nếu là hương Phật pháp thì cây đầu tiên phải cắm chính giữa, cây thứ hai cắm bên phải, cây thứ ba cắm bên trái.

Dâng hương xong, Vân Lạc chắp tay trước ngực vái lạy, lòng tràn đầy chờ mong Bồ Tát hiển linh.

Hương khói lượn lờ, đàn hương phiêu tán khắp bảo điện, hồi lâu cũng chẳng có biến hóa gì.

Đang lúc Vân Lạc nghi ngờ liệu mình có đang nghĩ sai hay không thì trên bàn chợt lóe sáng, pháp trượng dài hơn một mét xuất hiện, chính là kim cương phục ma trượng.

Tiểu Quỷ trên vai kinh sợ, hai tay nắm chặt bả vai người chơi, khuôn mặt nhỏ hiện ra vẻ hung thần ác sát, muốn dọa cho pháp trượng bỏ chạy.

Ai ngờ pháp trượng không hề phản ứng, nhưng tiểu quỷ thì lại hoạt bát hiếu động khiến giá trị sinh mệnh của Vân Lạc liên tục bị trừ -20, -10, -20

Vân Lạc, "......"

Siêu độ phân thành hai loại, một là hóa giải oán niệm để cho quỷ hồn đầu thai chuyển kiếp, hai là đánh cho hồn phi phách tán không bao giờ làm việc ác được nữa.

Ai mà có dè Đông thiên vương Trì Quốc lại là một vị Phật bạo lực.

Nhưng nói thật, cô không muốn để tiểu quỷ hồn phi phách tán.

Nuôi quỷ thực tế là để nó làm việc cho mình. Xong xuôi mọi việc liền đánh nó hồn phi phách tán...... làm vậy mà sao mà được.

Trước đó trò chơi cũng có nhắc nhở "Thỉnh thần dễ tiễn thần khó", rõ ràng là tiểu quỷ này chủ động tìm rắc rối sao giờ lại qua cầu rút ván vậy? Dù sao Vân Lạc cũng không làm những chuyện thiếu đạo đức.



Cô thầm than một tiếng, lại dâng ba nén hương, miệng lẩm bẩm, "Tín nữ Vân Lạc, hy vọng Phật Tổ hiển linh thu hồi pháp trượng."

Cô không biết làm vậy liệu có tác dụng không nhưng hiện tại đã hết cách rồi. Bảo điện quá trống trải, thật sự không tìm được chỗ giấu, cầm trong tay cũng không tiện.

Tiểu quỷ trên vai nghe thấy những lời người chơi nói, vẻ mặt hơi thả lỏng, miễn cưỡng bình tĩnh lại. Nhưng vẫn trừng mắt nhìn pháp trượng một cách siêu hung dữ như cũ, tưởng chừng như sắp xông lên đánh nhau, trực tiếp phá hủy pháp trượng đến nơi. Dữ thì có dữ đó nhưng cơ thể lại không tự giác mà trốn sau lưng Vân Lạc, túng quẫn không thôi.

May mà chỉ chốc lát sau tia sáng liền loé lên, pháp trượng biến mất không thấy nữa.

Vân Lạc thở phào nhẹ nhõm, chắp tay trước ngực thành kính vái lạy. Sau đó liền cất bước đi tìm vị Bồ Tát khác để tìm cách.

Trước khi đi, cô nhìn hương và diêm đặt trên bàn một cái, vẻ mặt có hơi lưu luyến không rời.

Thực ra cô rất muốn mang hương, diêm và cả lư hương mang đi. Dù không có ý xấu mang đi làm tiền nhưng cô cảm thấy có lẽ người chơi khác sẽ làm điều tương tự. Lỡ đến bảo điện khác mà không có hương hoặc thiếu diêm thì sẽ lâm vào bị động nên không thể không phòng.

Nhưng mà...... Mang hương của vị Bồ Tát trong điện này để dâng cho vị Bồ Tát khác, nghĩ sao cũng thấy thật thất kính.

Lúc nghỉ đông và nghỉ hè Vân Lạc có đi làm công quả mấy lần, sau đó cũng dùng đồ chay. Đối với cô mà nói, người có thể không tin Phật nhưng không thể không tôn trọng. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng không lấy gì hết mà tay không rời khỏi bảo điện.

Vừa đi vừa an ủi tiểu quỷ trên vai, "Yên tâm, chị sẽ nghĩ cách đưa em đi đầu thai."

Bé quỷ rưng rưng, ngoan ngoãn nằm bò trên vai cô, ánh mắt mang theo chút mong đợi. Dù phát hiện ra kim cương phục ma trượng nhưng cô không hề công kích nó, đây là nhân loại tốt.

Đi ngược hướng kim đồng hồ, kế tiếp là bảo điện thờ phụng Tây thiên vương Quảng Mục.

Vân Lạc đứng ở ngoài cửa lớn liền thấy được bức tượng, không khỏi thầm nghĩ Tứ Đại Thiên Vương cùng hệ với nhau, đoán chừng cách trừ yêu cũng sẽ giống nhau chi bằng đi tìm bốn bảo điện khác xem sao.

Nghĩ vậy cô liền tiếp tục đi về phía trước.

Tòa bảo điện thứ ba thờ Quan Âm Bồ Tát. Ánh mắt Vân Lạc sáng lên, lập tức đi nhanh vào trong.

Dâng ba nén hương và quỳ lạy theo thường lệ, cô vô cùng chờ trông.

Tia sáng lóe lên, mặt bàn xuất hiện một tờ giấy, phần đầu trang viết "Pháp Hoa Kinh", phía dưới là nội dung "Bồ Tát Quán Thế Âm từ vô lượng kiếp đã thành tựu tâm đại từ, đại bi, có khả năng thực hành vô lượng pháp môn, nắm giữ hết thảy thiện pháp một cách thông minh. Vì muốn làm cho hết thảy chúng sanh an lạc, nên mật phóng ra sức mạnh của thần thông vĩ đại......"[1]

Lòng Vân Lạc có chút nhẹ nhõm, xem ra đã tìm đúng người rồi. Cô cầm lấy tờ giấy định đút cho bé quỷ, định cho nó ăn để toàn thân lỉnh hội chút Phật pháp.

Bé quỷ ngậm chặt miệng, gục đầu sống chết không chịu ăn.

Vân Lạc mặt gỗ nói, "Em muốn nghe chị đọc à?"

Trên giấy viết rất nhiều chữ! Quan trọng hơn là kinh Phật rất khó tụng, chưa từng tụng sẽ thấy rất khó.

Bé quỷ ngẩng đầu, ánh mắt mong mỏi chờ trông.

Vân Lạc đành chịu, chỉ thở dài một tiếng, vẻ mặt khắc lên niềm đau khổ "...... Chúng sinh bị khốn cùng, vô lượng khổ bức thân, Quan Âm diệu trí lực, cứu được khổ thế gian...... Dùng hết thảy công đức, mắt hiền trông chúng sinh, phúc tụ hải vô lượng, thế nên cần cúi đầu."

Ước chừng bốn năm phút mới tụng xong.

Bé quỷ thò đầu ra, đôi mắt sáng long lanh. Ý là muốn nghe nữa!

Vân Lạc, "......"

Thôi được rồi, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên.

Cô căng da đầu tiếp tục tụng kinh một cách khó khăn.

Tụng ba lần liên tiếp màu xanh trên người bé quỷ dần dần nhạt đi, dáng vẻ trông cũng đáng yêu hơn.

Vân Lạc tụng đến miệng đắng lưỡi khô nên lập tức cất kinh Phật đen mặt nói, "Không tụng nữa, quá tam ba bận."

Tụng tiếp đi mà. Ánh mắt bé quỷ đầy trông mong.

"Còn muốn đầu thai không? Tụng có một tờ thì có ích gì? Chị phải tìm nhiều thì mới giúp em được." Vân Lạc sâu sắc giáo dục bé quỷ. Nói xong liền chạy nhanh như gió.



Tiếp tục đi ngược hướng kim đồng hồ, tòa bảo điện thứ tư thờ Địa Tạng Bồ Tát.

Vân Lạc bất giác nghĩ đến Văn Thù Bồ Tát, Quan Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Địa Tạng Bồ Tát cũng được gọi là "Tứ đại Bồ Tát", thiện hạnh vô số.

Nhưng lúc đi vào thì hương trên bàn đã biến mất chẳng thấy đâu.

Vân Lạc cười bất đắc dĩ, chính vì vậy nên thế nhân mới có câu người tốt khó làm. Lòng mang ý tôn trọng nên cô không thể làm những việc trái với lương tâm. Người xấu thì chẳng băn khoăn gì, muốn làm gì thì làm thôi.

Than thở một tiếng rồi cô tiếp tục đi về phía trước. Không phải muốn tìm bảo điện khác mà muốn tìm người chơi. Hương trên bàn đương nhiên không thể tự nhiên biến mất mà là đã bị người chơi nào đó lấy đi rồi.

Chạy một vòng lớn xung quanh chùa, cuối cùng Vân Lạc cũng phát hiện ra hai người chơi đang đứng trước điện thờ Bắc thiên vương Đa Văn. Còn một người chơi nữa chẳng biết đi đâu, có lẽ đã trùng hợp lướt qua ở đâu đó.

Khi cô đến, Phong Du Dương và Sao Trời đang cãi cọ gì đó.

Vân Lạc giấu kĩ hành tung cẩn thận áp sát, sau đó nghiêm túc lắng nghe câu chuyện.

Câu chuyện nhanh chóng trở nên rõ ràng, từng câu từng chữ lần lượt truyền vào tai.

Lời uy hiếp của Sao Trời mang theo ý cười, "Hương trong chùa đều bị tôi giấu hết rồi. Không có tôi thì các người không vượt ải được đâu!"

"Hù ai đó?" Phong Du Dương cười nhạo một tiếng, vỗ vỗ ba lô trên tay, "Hương, diêm, lư hương, đệm lót tôi đều có đủ! Này là để đề phòng những người giống bạn đó!"

Vân Lạc tự nói trong lòng, Phong Du Dương cũng đủ tàn nhẫn đó, không biết là vị Bồ Tát nào gặp tai ương đây......

"Người chơi đều cùng một chí hướng cần gì phải giương cung bạt kiếm với nhau? Chi bằng chúng ta hợp tác đi." Sao Trời lật bánh tráng.

"Nói như người vừa nãy buông lời uy hiếp không phải bạn vậy." Phong Du Dương cảm thấy thằng nhãi đứng đối diện càng không vừa mắt. Uy hiếp thất bại mới sửa miệng muốn hợp tác, tưởng không ai nhìn ra chắc! Vờ vịt gì nữa?

Chân mày Sao Trời giật giật, cố nén giận sau đó mới nói "Không nói lời vô nghĩa nữa, chúng ta trao đổi manh mối đi."

"Quy tắc khi trao đổi manh mối của tôi từ trước đến giờ là đối phương phải nói trước." Phong Du Dương liếc mắt nhìn Sao Trời "Để tỏ thành ý thì bạn nói trước đi. Yên tâm, từ trước đến giờ tôi đều tuân thủ giao kèo, chưa một lần thất hứa."

Sao Trời "......"

Sao con nhỏ này khó lừa thế?

Khóe miệng Vân Lạc không khỏi nhếch lên. Trước giờ mỗi khi người chơi muốn hợp tác đều sẽ nói như vậy, mọi người luôn tỏ vẻ "Bạn nói trước", sau đó liền không có sau đó......

Đa số người chơi đều hiểu rõ, không có người nhường nhịn thì cục diện chỉ có thể tiếp tục giằng co, còn đồng ý thì chỉ nhận về sự thiệt hại. Hiểu thì hiểu đó nhưng khi muốn trao đổi manh mối thì cuối cùng cũng sẽ lâm vào cảnh túng quẫn.

Sao Trời giảng hòa, "Sắp qua 30 phút rồi, giá trị sinh mệnh của cô chỉ còn 240, tôi thì 260. Tình hình đang rất nguy cấp đừng kiên trì một cách vô nghĩa nữa."

Phong Du Dương không hề nghĩ ngợi liền nói "À, vậy thì cùng chết thôi."

Thà rằng cô ấy thua bởi trò chơi, cũng không muốn bị lừa bởi người khác xem mình là kẻ ngốc.

Nghe vậy, Sao Trời lập tức cảm thấy quá đỗi mệt mỏi.

Phong Du Dương nhướng mày, cười như không, hỏi ngược lại "Tôi kiên trì vô nghĩa? Ờ, vậy bạn là nam tử hán đại trượng phu sao không ga lăng chút thử xem? Đàn ông con trai chịu thiệt nhường phụ nữ thì có sao đâu."

Sao Trời mặt không cảm xúc. Không chiếm được tiện nghi đã khó chịu lắm rồi, tuyệt đối không thể chịu thiệt.

Phong Du Dương liếc mắt nhìn anh ta một cái thật sâu, anh ta liền quay đầu bỏ đi. Thằng nhãi này không giao dịch thì thôi, dù sao phó bản cũng có đến bốn người chơi mà.

Tâm trạng Phong Du Dương siêu khó chịu, miệng lầm bầm vài câu "Giảng đạo lý với người ta nhưng bản thân mình cũng có khác gì đâu?"