Hiếm khi Khương Nghi nói với người khác biệt danh của mình.
Lý do ba Khương đặt biệt danh này cho cậu cũng rất đơn giản. Vào một ngày nọ, khi cậu còn nằm trong tã lót ở bệnh viện, xung quanh đều là những đứa trẻ đang gào khóc, y tá nhìn thấy đứa bé con này nằm cuộn mình trong góc mút ngón tay, không khóc cũng không giãy, cô không nhịn được cười nói: “Đứa nhỏ này ngoan quá.”
Vì thế ba Khương đã đặt cho cậu nhũ danh là Bé Ngoan.
May thay Lục Lê cũng không hỏi tại sao cậu lại được đặt nhũ danh như thế mà chỉ cúi đầu nhìn cậu, bỗng cong môi hỏi: “Thật sự gọi là Bé Ngoan hả?”
Khương Nghi ngại ngùng ừ.
Cậu thiếu niên tóc vàng hơi nghiêng đầu, con ngươi màu xanh nhạt nhìn chằm chằm cậu, nói: “Nhỡ cậu lại lừa tôi thì phải làm sao bây giờ?”
Người trước mặt cậu cực kỳ cao, vai rộng eo thon, dù người đang hơi cúi xuống nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác áp bách mạnh mẽ như cũ.
Khương Nghi hơi nghiêng đầu, cậu vuốt vuốt sống mũi, nhỏ giọng nói: “Chuyện này lừa cậu có ích gì đâu?”
Lục Lê: “Cậu còn nói dối tôi là mình tên Lôi Phong.”
Khương Nghi ho khan, rồi cúi đầu trịnh trọng nói: “Nhưng nhũ danh của tớ thực sự là Bé Ngoan mà.”
Lục Lê: “Cậu chứng minh đi?”
Khương Nghi cũng không biết chứng minh như thế nào, nhũ danh không giống như tên thật, không đăng ký giấy chứng nhận xác minh. Mà từ nhỏ đến lớn, chỉ có bà nội và ba Khương gọi nhũ danh của cậu thôi.
“Bé Ngoan.”
Giữa mùa hè, những ngọn cây đong đưa, ánh nắng xuyên qua cành lá rậm rạp chiếu lên trên ghế dài, tạo thành những đốm sáng và tối, cùng với tiếng gió xào xạc bồng bềnh, cậu thiếu niên tóc vàng đang hơi cúi, bỗng nhỏ giọng gọi một tiếng Bé Ngoan.
Khương Nghi vô thức ngẩng đầu lên theo tiếng gọi, con ngươi đen nhánh ánh lên vài đốm sáng, vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, giống như một viên pha lê đầy nước sáng long lanh,
Cậu hơi ngửa đầu lên nhìn hắn, mái tóc đen trước trán lòa xòa trên lông mày, những sợi tóc đen dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng.
Lục Lê không nói gì mà chỉ cúi đầu nhìn cậu.
Một lúc lâu sau, hắn mới cong khóe môi, hạ giọng đến mức thật thấp, nói: “Thì ra cậu không gạt tôi thật.”
“Đúng là Bé Ngoan nhỉ.”
Khương Nghi xoa xoa vành tai, dường như không quá quen thuộc, nói: “Ừm.”
Lục Lê đứng thẳng lên, hắn duỗi hai ngón tay móc lấy cặp sách của Khương Nghi rồi kéo cậu đi tới ghế dài ở cửa hàng tiện lợi, vừa đi vừa nói: “Cậu bôi thuốc giúp tôi đi.”
Khương Nghi chỉ có thể đeo cặp sách đi theo người thiếu niên tóc vàng đến ghế dài.
Cậu chưa từng giúp người khác bôi thuốc trị thương bao giờ, cúi đầu mở túi bông ngoáy tái, cẩn thận chấm chấm Iodophor.
Lục Lê nhìn người trước mặt đang cúi đầu mở túi bông ngoáy tai, để lộ ra một phần gáy mảnh mai vốn bị tóc đen che khuất. Gáy cậu trắng nõn đến mức chói mắt, mạch máu có màu sắc rất nhạt đang uốn lượn dưới làn da trắng sứ mềm mại, nhìn qua như dương chi bạch ngọc.
Yết hầu hắn giần giật nhưng cổ họng không phát ra tiếng.
Khương Nghi nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương nhỏ trên ngón tay hắn, sau khi bôi thuốc xong, cậu còn theo bản năng mà thổi thổi vào đó, giống như ba Khương bôi thuốc cho cậu khi cậu còn nhỏ.
Khi được Khương Nghi bôi thuốc cho, Lục Lê ngồi im không động đậy, bỗng lúc này mí mắt giật giật, cảm giác có hơi ngứa ngáy.
Khương Nghi tự bị hành động thổi thổi này của mình chọc cười, cậu để tăm bông lên trên khăn giấy, lắc đầu nhìn trời, nghĩ thầm người này còn đi đánh nhau thì khi bôi thuốc cần gì phải thổi vào vết thương chứ?
Lục Lê cúi đầu nhìn nhìn ngón tay đã được bôi thuốc, bỗng nhiên nói: “Trên mặt cũng có.”
Khương Nghi: “Hử?”
Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Lê đang chỉ vết thương nhỏ trên gò má phải của hắn, mặt không cảm xúc nói: “Chỗ này cũng có.”
Khương Nghi lại gần nhìn kỹ một chút: “Chỗ này hình như không bị xước đâu.”
“Không cần bôi thuốc.”
Nét mặt Lục Lê không đổi, nói: “Cậu bôi đi.”
Khương Nghi: “…”
Cậu vặn nắp chai cồn iot với vẻ mặt khó hiểu, nghĩ thầm cái tên mắt xanh này quan tâm mặt của mình thật đấy.
Khương Nghi lấy tăm bông chấm vào lọ rồi chấm vào chỗ mà người thiếu niên tóc vàng chỉ, nói: “Được rồi đó.”
Cậu vứt tăm bông đi, chuẩn bị thu dọn đồ trên bàn thì phát hiện ra Lục Lê vẫn đang cúi đầu chờ cậu.
Khương Nghi lặp lại: “Bôi xong rồi.”
Lục Lê vô thức nhíu lông mày lại, giọng nói mang theo vẻ không vui, hắn nhỏ giọng nói: “Thổi một tí.”
Khương Nghi còn chưa kịp hiểu, hỏi: “Thổi cái gì?”
Lục Lê chỉ vào chỗ vừa được bôi thuốc trên mặt.
Khương Nghi: “…”
Cậu lặng im rồi lặp lại: “Thổi một chút á?”
Lục Lê ừ một tiếng rồi nhìn cậu chằm chằm.
Khương Nghi lại gần hắn, tiến đến ngày càng gần hơn dưới ánh mắt chuyên chú của Lục Lê. Sau đó, cậu giơ tay quạt quạt vài cái trước mặt hắn, qua loa nói: “Được rồi.”
“Thổi rồi đó.”
Lục Lê: “…”
Lông mày hắn nhăn tít lại, vẻ mặt cực kỳ không vui, nói với cậu rằng mình muốn cái hộp băng urgo có hình con mèo.
Khương Nghi kéo khóa mở cặp sách ra, cậu lôi ra một hộp băng urgo từ trong cặp rồi đưa cho hắn, hỏi: “Không phải tớ vừa băng lại cho cậu rồi à?”
“Cậu còn muốn lấy hộp làm gì thế?”
Thiếu niên tóc vàng cầm lấy một hộp băng cá nhân, trả lời bằng vẻ mặt lạnh lùng: “Đi đánh nhau.”
Khương Nghi: “…”
Thiếu niên tóc vàng: “Đánh xong lại tới tìm cậu.”
Bị thương nặng hơn tí nữa.
Vậy là hắn có thể được thổi nhiều hơn rồi.
Khương Nghi: “…”
Cậu im lặng đưa tay ra rồi cầm lấy hộp băng cá nhân kia và nhét lại vào trong cặp sách. Cậu do dự một chút rồi vẫn quyết định nói ra: “Cậu không nên đi đánh nhau.”
Lục Lê ồ một tiếng, ngồi trên ghế dài nghiêng đầu nhìn cậu, nói: “Tôi không đánh nhau.”
Khương Nghi thở phào.
Lục Lê tiếp tục nói: “Tôi đánh võ mà.”
Khương Nghi: “…”
Trông Lục Lê dường như không hứng thú lắm, hắn nói: “Nhưng mấy người gần đây, đánh chẳng thú vị gì cả.”
Mèo con không còn thích nói chuyện với hắn.
Khương Nghi im lặng đeo cặp sách, cậu lôi hộp băng cá nhân ra khỏi cặp rồi nhét vào tay của cậu con trai đang ngồi bên cạnh.
Đánh võ.
Nói đùa.
Cậu chẳng chịu nổi một đấm của người bên cạnh đâu.
Lục Lê lại nhét băng cá nhân cho cậu, không chỉ có một hộp, mà còn nhét luôn cả hộp băng y tế ban nãy cậu đưa cho hắn.
Hắn nói: “Lần sau bị thương tôi sẽ tới tìm cậu.”
Hắn lại bổ sung: “Vừa nãy cậu nói rồi mà.”
Khương Nghi ôm hai hộp băng cá nhân đứng dậy, nhìn Lục Lê cũng đứng dậy và đi theo cậu. Hắn đi sau lưng cậu và không nói gì, chỉ im lặng đút tay vào túi quần đi theo.
Dáng vẻ hết sức tập trung.
Giữa hè ve kêu từng trận râm ran, Khương Nghi đeo cặp sách bỗng nhiên quay đầu, hơi do dự nơi: “Cậu muốn về trường à?”
Cậu nhớ Lục Lê thường rất ít khi đến trường học.
Muốn về trường thì cũng phải đợi thứ sáu bởi vì hôm đó không có giáo viên đi kiểm tra, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Bước chân Lục Lê khẽ dừng lại, hình như cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, rõ ràng hắn ghét nhất là bị nhà họ Lục bố trí mấy thứ đó.
Nhưng nghĩ một hồi hắn lại cảm thấy bình thường.
Bà ngoại của hắn cũng thích theo sau mèo con đi tới đi lui trong phòng.
Không có gì kỳ lạ.
Vì thế Lục Lê gật nhẹ và ừ một tiếng.
Hai người cùng nhau về trường học.
Trước cổng trường, giám thị và bảo vệ túc trực kiểm tra học sinh, mỗi tuần sẽ kiểm một lần.
Khương Nghi đeo cặp sách, mặc đồng phục, hầu như năm nào cũng được nhận học bổng nên là gương mặt quen thuộc trên bục chào cờ.
Giám thị híp mắt tươi cười chào hỏi với Khương Nghi, lúc ông trông thấy nam sinh tóc vàng sau cậu, lông mày bất giác nhếch lên, mang theo vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát: “Tại sao lại là em?”
“Không phải mấy ngày trước thầy nhắc em rồi sao? Phải mặc đồng phục!”
“Còn lần trước có phải em hút thuốc trong toilet không? Học sinh lớp Hai bảo tàn thuốc không phải do mấy đứa để lại, là do em vứt đó.”
Lục Lê không có cảm xúc gì, chỉ là lúc ngẩng đầu, nhìn thấy mèo con của hắn đang đứng chờ hắn ngay cổng trường.
Hình như mèo con của hắn khá bất ngờ, ánh mắt hơi chần chờ nhìn qua hắn.
Giọng của chủ nhiệm phòng quản lý học vụ rất lớn, rất nhiều học sinh qua lại đều quay đầu lại nhìn hắn, có người tò mò, có người bắt đầu xì xào bàn tán, chẳng qua ai cũng lia mắt thăm dò, thậm chí còn có người nhìn sang Khương Nghi đi cùng hắn nữa.
Có vẻ như nhiều người biết Khương Nghi, hết nhìn cậu lại nhìn hắn, sau đó thì thầm với nhau.
Bỗng nhiên Lục Lê cảm thấy hơi bực bội.
Hắn không thể giải thích lý do của những cảm xúc này, nhưng trong tiềm thức hắn không muốn những người đó nghĩ rằng Khương Nghi đi với mình.
Chủ nhiệm vẫn thao thao bất tuyệt, nói rằng không mặc đồng phục thì không được vào trường.
Trên mặt Lục Lê lạnh tanh.
Cho đến khi hắn nhìn thấy Khương Nghi cách hắn không xa, hơi do dự một lát rồi cũng quay người rời đi.
Lục Lê ngẩng đầu, nhìn bóng dáng của nam sinh tóc đen rời đi. Hắn không nói gì cả, chỉ đứng yên nhìn chằm chằm bóng lưng xa dần của cậu.
Sau khi chủ nhiệm huyên thuyên mắng mỏ, ông nhìn sắc mặt lạnh lùng của nam sinh tóc vàng trước mắt, miệng nghẹn nghẹn, toan nói gì thì nghe thấy tiếng la thanh thúy: “Thầy Lưu…”
Chủ nhiệm phòng giáo vụ quay đầu lại, nhìn thấy học sinh giỏi nhất trường vịn đầu gối thở dốc, trên tay cầm bộ đồng phục nói vs ông: “Thưa thầy.”
“Sáng nay cậu ấy để quên đồng phục trong lớp, bây giờ em mang đến cho cậu ấy.”
Chủ nhiệm phòng giáo vụ ngẩn người, nhìn Khương Nghi nhét đồng phục vào tay nam sinh tóc vàng, sau đó kéo cặp sách trên vai hắn: “Thưa thầy lần sau tụi em sẽ không phạm lỗi nữa.”
“Có thể để cậu ấy vào trường không?”
Chủ nhiệm phòng giáo vụ hơi đau đầu, cuối cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Được rồi được rồi, đi vào đi.”
Khương Nghi cười nói: “Em cảm ơn thầy ạ.”
Sau khi đi vào trường, Khương Nghi quay đầu: “Bình thường cậu vào trường thế nào vậy?”
Lục Lê cúi đầu nắm lấy đồng phục của Khương Nghi, một hồi lâu mới nói: “Leo tường.”
Lâu rồi chưa đi bằng cổng.
Nên hắn đã quên béng mất ngay cổng có rất nhiều người khó chịu.
Nhưng hình như cũng không lỗ lắm.
Lục Lê cầm đồng phục của Khương Nghi, nghĩ nghĩ, lập tức mở ra định tròng lên người.
Khương Nghi: “???”
Cậu thoăn thoắt giữ chặt Lục Lê: “Cậu định làm gì vậy?”
Lục Lê chỉ mới thò một ống tay, nghe vậy cúi đầu thành thật nói: “Muốn nhìn xem cậu bé như thế nào.”
Xem ra sức khỏe người bên cạnh không tốt lắm, thân hình gầy gò, trước đó lúc mở cái dù giá một tệ, đồng phục đón gió có phác họa ra một đoạn eo tinh tế
Khương Nghi: “…”
Thần kinh.
Hắn nghiêm mặt đưa tay: “Đưa cho tôi.”
“380, tự mua đi.”
Lục Lê ồ một tiếng, sau đó rút ví tiền từ trong balo, móc ra một xấp tiền, đút cho Khương Nghi nói: “Mua mười bộ.”
Mèo con xinh đẹp cần tiêu rất nhiều tiền.
Mà hắn cũng có rất rất nhiều tiền.
Cậu và hắn thật xứng đôi.
Chờ một chút nữa thôi hắn sẽ bỏ rất nhiều tiền để mang mèo con về nước Anh.