Cuối cùng, Lục Lê vẫn trả áo khoác đồng phục cho Khương Nghi.
Vì dạo gần đây nhiệt độ thường xuống rất thấp vào ban đêm, khiến cho mức chênh lệch nhiệt độ giữa ban đêm và ban ngày rất lớn.
Với lại trông Khương Nghi không được khỏe cho lắm.
Khương Nghi cầm áo đồng phục, quay đầu nói: “Tớ về lớp nhé.”
“Áo đồng phục cậu mua ở phòng giáo vụ ấy.”
“Nếu có thời gian thì cậu có thể qua đó lấy một bộ.”
Lục Lê ừ một tiếng.
Lúc Khương Nghi quay người lại thì bỗng nghe thấy người sau lưng nói: “Tàn thuốc ở trong nhà vệ sinh không phải do tôi để lại đâu.”
Lúc đầu nghe Khương Nghi còn không hiểu lắm, đến khi quay đầu thấy Lục Lê một tay đút túi, nhìn chằm chằm vào cậu, hắn lặp lại một lần nữa: “Tàn thuốc không phải của tôi.”
Lúc này Khương Nghi mới hiểu được người trước mặt đang muốn giải thích với cậu chuyện vừa rồi thầy chủ nhiệm hỏi họ ở cổng trường.
Sau khi băng bó vết thương, mối quan hệ giữa hai người dường như thân thiết hơn rất nhiều, họ còn trao đổi phương thức liên lạc. Lục Lê dường như coi việc tối đến nhà cậu ăn chực là một trình tự cố định.
Đến rất đúng giờ, chấp hành vô cùng nghiêm chỉnh.
Mãi cho đến một ngày Khương Nghi không đến trường, Lục Lê vồ hụt mất, hỏi các bạn cùng lớp mới biết Khương Nghi xin nghỉ ốm, cậu sợ lây cho các bạn khác trong ký túc xá nên đã trở về nhà.
Lục Lê đứng ở cửa lớp không nói lời nào, nhưng khi chuông vào lớp vang lên thì hắn lại leo tường, trốn học chạy về nhà.
Lần đầu tiên hắn gọi điện thoại cho Lục Đình, chỉ để hỏi ông có thể cho hắn phương thức liên lạc của ba Khương hay không.
Hơn hai giờ chiều.
Tại nhà họ Khương.
Phòng ngủ được tắt đèn và kéo kín rèm.
Gương mặt của Khương Nghi đỏ bừng, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, vài lọn tóc tán loạn xõa trên mắt và lông mày, đôi lông mi mảnh dài và dày khép lại, đôi môi mím chặt lại, hơi thở phả ra càng ngày càng nóng rực…
Cậu cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, hai gò má ửng hồng càng tôn lên vẻ tái nhợt ốm yếu. Hơi thở nhẹ đến gần như không thể nhìn ra lồng ngực phập phồng.
Lục Lê cầm chìa khóa mở cửa ra, bỗng trái tim đập rộn ràng mấy nhịp, giống như có người đập “pheng” vào trán hắn một cái, chấn động đến bất ngờ khiến tim hắn nặng nề rơi xuống.
Hắn đi tới vén chăn lên, sờ vào người cậu trai đang nằm trên giường, cảm nhận hơi nóng áp vào tay. Hắn sờ trán của cậu trai, phát hiện nhiệt độ ở trán cũng không thấp.
Lục Lê tự mắng thầm bản thân mình bằng một câu thô tục.
Hắn vừa định cúi xuống bế người nằm trên giường để đi ra ngoài, nhưng không ngờ lực quá mạnh khiến người đang cuộn tròn trong chăn mơ màng mở mắt ra, đôi mắt lơ mơ nhìn về phía hắn.
Khương Nghi bị sốt nên cũng hơi buồn ngủ, giọng điệu uể oải, khàn khàn hỏi hắn: “Sao thế?”
Lục Lê khom người vòng tay ôm qua tấm lưng ướt mồ hôi của Khương Nghi, nói: “Mình đi bệnh viện đi.”
Khương Nghi choáng váng lắc đầu, nói bằng giọng khàn khàn lẫn một chút giọng mũi: “Không đi.”
“Tớ đã uống thuốc rồi.”
Cậu xoay người, trùm chăn lên đầu và nói: “Ngủ một giấc là sẽ ổn thôi.”
Chỉ cần ngủ đủ một giấc là được rồi.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều như thế cả.
Nếu bệnh không nặng lắm thì uống thuốc xong và nằm trong chăn ngủ một giấc là đỡ hơn nhiều.
Lục Lê hít sâu, lần đầu tiên trong đời hắn kìm nén tính tình của mình, vụng về dỗ người khác, hắn quỳ trên giường, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu không muốn đi bệnh viện?”
“Bị ốm thì phải đi bệnh viện chứ.”
Nhưng mèo con đang bị bệnh này không chịu nghe lời hắn, chỉ cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, những lọn tóc đen ẩm ướt dính vào gáy.
Mèo con không thích bệnh viện.
Rất lâu sau, Lục Lê mới biết được điều này.
Nhưng bây giờ Lục Lê không biết.
Hắn khom người, vòng tay ôm lấy tấm lưng thon gầy của Khương Nghi, một tay chống trên gối giường, bế cậu lên và nhỏ giọng nói: “Cậu phải đi viện thôi.”
Người trong ngực chỉ khàn giọng cố chấp nói: “Không đi.”
Cậu liên tục mơ màng lẩm bẩm: “Tớ đã uống thuốc rồi…”
“Đừng đi bệnh viện…”
Lục Lê im lặng, cuối cùng vẫn đặt người trong xuống xuống giường, đi nhúng một cái khăn ướt và quỳ trên giường, lau mồ hôi trên trán cho Khương Nghi.
Hắn chưa từng chăm sóc một ai đến như vậy bao giờ. Khi hắn vụng về vén tóc trên trán của Khương Nghi lên để lấy khăn lạnh lau thì nhìn thấy hai má ửng hồng của Khương Nghi. Đôi mắt cậu vẫn đang nhắm nghiền, đầu hơi nghiêng áp má của mình vào lòng bàn tay hắn, vô thức cọ cọ dụi dụi.
Lục Lê cúi đầu, yết hầu giật giật.
Hắn thầm nghĩ, ngoan quá.
Một lúc sau, Lục Lê nhỏ giọng hỏi: “Quần áo của cậu để ở đâu thế?”
Người đang ngủ không thể nói lời nào, chỉ áp mặt vào lòng bàn tay hắn, cuộn mình nằm trên giường, phần áo ở sau lưng bị thấm đẫm mồ hôi dính sát vào da, phác họa độ cong thanh mảnh.
Lục Lê chạm vào má Khương Nghi rồi mới đứng đậy đi tìm quần áo sạch cho Khương Nghi thay.
Hắn lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ trong tủ quần áo của Khương Nghi, suy nghĩ đầu tiên sau khi hắn thay đồ cho Khương Nghi là cậu thật sự rất gầy.
Lồng ngực bằng phẳng của cậu trắng như tuyết, nhưng cũng mỏng manh như tuyết đầu mùa đông.
Chỗ có thịt duy nhất trên cơ thể cậu là phần dưới eo cong cong.
Sau khi thay đồ cho Khương Nghi xong, hắn còn thay luôn ga giường ẩm ướt, cuối cùng mới ngồi ở đầu giường trông Khương Nghi.
Rất kỳ lạ.
Lục Lê cúi đầu im lặng nhìn người đang nhắm mắt ngủ ở trên giường.
Rõ ràng là người ta bị bệnh, mà dường như hắn cũng bị bệnh theo. Trong đầu hắn có dây thần kinh cứ không ngừng co lại giật giật, khi nhìn thấy người kia khó chịu xoay người, dây thần kinh ấy cũng nhảy lên khó chịu theo.
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả việc vị đánh mạnh trực diện trên võ đài.
Lục Lê cụp mắt xuống, không biết phải làm gì, chỉ đành giơ tay xoa xoa người nằm gọn trên giường.
Mỏng manh, trắng nõn, cuộn tròn như một dây leo yếu ớt.
Hắn nhẹ nhàng duỗi ngón trỏ ra, móc ngón trỏ đang cuộn lại của Khương Nghi.
Giống như một con dã thú tình nguyện bị dây leo quấn chặt lấy trái tim, sau đó dây leo sẽ ngày một lớn dần, từ từ siết chặt lại, quấn quanh trái tim đang đập loạn nhịp, bao kín không một kẽ hở.
Từ đầu đến cuối, con thú hung dữ đều cam tâm tình nguyện.
Khi Khương Nghi tinh lại cũng đã gần sáu giờ tối.
Đèn trong phòng không bật, ánh hoàng hôn mờ ảo ngoài cửa sổ men qua khe hở của rèm cửa chiếu vào trong phòng, khúc xạ chia cắt trên bức tường trắng.
Cổ họng cậu giần giật, nó vẫn bị sưng như trước, khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Khương Nghi trở mình và vùi đầu vào gối, nhưng rồi cậu phát hiện ra có điều gì đó không thích hợp.
Gối và chăn đã được thay mới, nhẹ nhàng thoải mái và tỏa ra mùi thơm của bột giặt, bộ đồ ngủ ướt đẫm mồ hôi trên người cậu cũng đã được thay bằng một bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Khương Nghi đứng dậy, vừa xỏ dép vào thì đèn trong phòng đã vụt sáng.
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, thấy một người con trai tóc vàng mặc áo khoác đang mang mấy hộp thức ăn ngoài vào, hỏi cậu: “Cậu tỉnh rồi à?”
Khương Nghi sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu, còn chưa kịp hỏi người trước mặt vì sao lại ở nhà mình thì đã thấy Lục Lê cúi người, mở hộp đồ ăn, nói với cậu: “Tới đây ăn nào.”
Mùi thơm ngào ngạt của cháo lan tỏa trong không khí, nhưng Khương Nghi lại lắc đầu, giọng nói khàn khàn không có sức: “Cậu ăn đi.”
“Tớ không thấy ngon miệng.”
Bình thường khẩu vị của cậu cũng không tốt lắm, khi ốm thì càng thêm chán ăn, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn. Cậu ăn một bát cháo thì nôn ra nửa bát, cuối cùng còn phải tự mình thu dọn đống bừa bộn.
Lục Lê không nói gì, chỉ mở hộp cháo ra, tách đôi đũa mới và nói: “Cậu lại đây, ăn một chút thôi.”
Khương Nghi nhỏ giọng nói: “Tớ buồn nôn.”
“Ăn cái gì cũng dễ bị nôn hết.”
Cuối cùng Lục Lê cũng biết lí do vì sao người trước mặt hắn lại gầy như vậy.
Khi một người bị bệnh ở nhà một mình, người đó sẽ không muốn ăn gì vì buồn nôn.
Sống như vậy hơn chục năm, đến bây giờ có thể không gầy hay sao?
Lục Lê đứng dậy đi lấy thùng rác tới: “Buồn nôn cũng phải ăn.”
Khương Nghi còn chưa xuống giường thì đã bị người ta đút cho một bát cháo.
Mới đầu, cậu nghiêng đầu không chịu mở miệng, Lục Lê bóp cằm cậu để miệng mở ra, đút cậu mấy thìa cháo.
Lục Lê không còn cách nào khác.
Dỗ một lúc lâu mà người trước mặt vẫn không chịu hé miệng, cậu chỉ khàn giọng nói với hắn: “Ăn cháo xong, tí nữa lại nôn ra…”
Nếu cậu nôn thì Lục Lê lại phải dọn dẹp.
Lục Lê đút cho cậu ăn một bát cháo, vừa đút cậu ăn vừa nói cậu muốn nôn thì nôn thôi.
Cậu nôn bao nhiêu thì hắn sẽ dọn bấy nhiêu.
Khương Nghi ăn được hơn nửa bát cháo, chưa được bao lâu thì cậu đã nôn ra hết.
Lục Lê đặt thùng rác ở cạnh giường, quỳ ở đầu giường vỗ vỗ lưng cho cậu, thấy Khương Nghi nôn khan thì nhanh chóng lấy một ít nước súc miệng tới, rồi hắn mới đi dọn.
Dọn thùng rác xong, Khương Nghi ăn chậm hơn, lần này cậu ăn được hơn nửa bát, nhưng cũng chỉ bị nôn ra một chút.
Trăn trở lăn lộn gần một giờ, cuối cùng Khương Nghi cũng ăn xong bữa tối, bụng không rỗng nên khi uống thuốc, cậu đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Lục Lê cả đêm không về.
Khương Nghi bị bệnh khá khác biệt so với Khương Nghi lúc khỏe mạnh, cậu trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Có lẽ vì biết Lục Lê đang chăm sóc mình nên sau khi uống thuốc xong, cậu rất ngoan ngoãn nghe lời, mơ mơ màng màng làm theo lời Lục Lê dặn dò.
Lúc trước, khi Lục Lê gọi cậu là Bé Ngoan thì cậu chưa từng trả lời lại hắn.
Nhưng vào lúc cậu bị bệnh, Lục Lê gọi Bé Ngoan ơi thì Khương Nghĩ sẽ luôn luôn mở đôi mắt đang ngái ngủ ra, và hỏi hắn có chuyện gì sao?
Có một lần, Lục Lê ngồi ở đầu giường, vuốt ve mái tóc mềm mại xõa trên trán của Khương Nghi, bỗng nhiên nói: “Bé Ngoan.”
Khương Nghi quay đầu nhìn hắn, nói bằng giọng mũi: “Sao vậy?”
Lục Lê nhìn cậu, bảo: “Ở trường đua ngựa của tôi có một con ngựa con đáng yêu lắm.”
Hắn nghĩ một chút rồi nói thêm: “Bà ngoại tôi làm bánh gatô ngon lắm, nhưng bà không thường làm.”
“Chỉ khi nào tâm trạng tốt mới làm.”
Nếu là Khương Nghi, hắn nghĩ nhất định bà ngoại mình sẽ làm thường xuyên.
Mèo con xinh đẹp thì ai mà chả thích.
Lục Lê cúi đầu, dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc đầu ngón tay Khương Nghi: “Cậu có muốn về xem thử với tớ không?”
Khương Nghi mơ màng nở nụ cười, cậu còn tưởng rằng người trước mặt đang muốn mời mình đi sang nhà bà ngoại hắn chơi, bởi vì Tống Tử Nghĩa cũng thường xuyên mời cậu đến nhà hắn ta chơi.
Cậu nói: “Được.”
Lục Lê hơi khựng lại, hắn ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm người trước mặt, thấp giọng lặp lại lần nữa: “Thật sao?”
Khương Nghi bật cười, cảm thấy người trước mặt hơi chuyện bé xé ra to.
Một tuần sau, Khương Nghi gần như đã khỏi bệnh, cuối tuần, khi từ kí túc xá trở về nhà, cậu phát hiện ba Khương đang ngồi ở phòng khách chờ mình.
Khương Nghi đang đeo cặp sách cong đuôi mắt lên, còn chưa kịp vui mừng khi thấy ba thì cậu đã thấy gương mặt đượm buồn của ba Khương, dường như ông đã buồn một thời gian dài rồi.
Khương Nghi hơi do dự, cậu vịn cửa trước của tủ giày nói: “Ba ba, sao vậy ạ?”
Cha Khương ngẩng đầu, nhìn cậu buồn bã nói: “Con cưng à, chuyện lớn như vậy mà sao con không bàn bạc với ba trước?”
Khương Nghi ngạc nhiên nói: “Chuyện lớn gì ạ?”
cha Khương vẻ mặt đau khổ: “Chuyện đi Anh đó.”
“Con muốn đi Anh với Lục Lê, chuyện lớn như vậy sao con không nói với ba tiếng nào hết vậy?”
Có trời mới biết lúc cậu lớn nhà họ Lục báo cho ông biết, trái tim của của ông như sắp nhảy ra ngoài, làm ông sợ gần chết.
Bé Ngoan nhà ông sao lại bị cậu lớn của nhà họ Lục đưa sang Anh chứ?
Khương Nghi mơ hồ, một hồi lâu mới mờ mịt nói: “Con đâu có đi Anh đâu…”
“Con định đi Anh lúc nào?”
Ba Khương cũng sửng sốt, ông há to miệng nói: “Không phải Lục Lê bảo hết học kỳ này sẽ đưa con đi hả?”
“Cậu ấy bảo con cũng đồng ý.”
“Thủ tục nhà họ Lục sẽ xử lý, còn bảo muốn cho nhà mình chi phiếu nữa…”
“Muốn đi gặp con lúc nào cũng được, nhà họ Lục sẽ sắp xếp hết.”
Vẻ mặt ba Khương buồn đau: “Bé Ngoan à, ba đâu cần chi phiếu gì đâu, chỉ là chuyện con đi Anh…”
Khương Nghi ngẩn người, một hồi lâu mới vội vàng ngắt lời nói: “Ba, con chưa từng nói muốn đi Anh với Lục Lê .”
“Thậm chí con còn không biết về chuyện này…”
Ba Khương trợn tròn mắt.
Cậu cả nhà họ Lục nói rõ ràng rành mạch, nhưng sao con mình lại bảo hoàn toàn không biết gì về chuyện này?
Hai ba con ở trong phòng khách nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng Khương Nghi với vẻ mặt phức tạp, nói: “Ba ơi, để con gọi điện thoại hỏi cậu ấy.”
Nhà họ Lục.
Lục Lê lạnh mặt, mẹ Lục ấn mi tâm, chậm rãi nói: “Arno.”
“Con không phải đứa nhóc bảy tuổi.”
“Con đã mười bảy tuổi rồi.”
“Mười bảy tuổi, con đưa một nam sinh về Anh, còn nói muốn đưa nó về nhà bà ngoại, con biết điều này nghĩa là gì không?”
Lục Lê không trả lời.
Hắn không biết điều đó có ý nghĩa gì, nhưng hắn muốn làm thế.
Mọi thứ ở Trung Quốc đều tồi tệ.
Học bất kể ngày đêm, sự cạnh tranh mạnh mẽ, đến cả lúc bị ốm cũng phải tiếp tục đến trường.
Mèo con không cần mấy thứ này.
Mèo con chỉ cần chăm sóc sức khỏe thật tốt là được.
Hắn thích Khương Nghi ở bên cạnh hắn, ghét Khương Nghi xuất hiện ở nơi hắn không thấy được.
Nếu đưa cậu ấy nước ngoài, Khương Nghi sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Mẹ Lục hít một hơi thật sâu: “Mẹ đã từng gặp thằng bé Tiểu Khương kia.”
“Không bao giờ có chuyện thằng bé đồng ý xuất ngoại với con.”
Lục Lê nhíu mày: “Cậu ấy đồng ý rồi.”
Mẹ Lục nhướng mắt nhìn hắn: “Đồng ý?”
“Tại sao con muốn mang người ta ra nước ngoài mà người ta cũng không biết, vậy mà con nói với mẹ thằng bé đồng ý?”
“Ngay cả khi con người ta đứng đầu trong các cuộc thi, thì điều đó cũng không có nghĩa là về mặt tình cảm, thằng bé dễ bị lừa.”
Nếu như không có một lời hứa hẹn, dù đứa trẻ đó có thích Lục Lê đến mức nào thì cũng không thể ra nước ngoài cùng Lục Lê.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Lê lúc này, e rằng ngay cả tâm ý của mình cũng không hiểu rõ, chỉ ngây ngô muốn dẫn con nhà người ta đi ra nước ngoài cùng mình.
Mẹ Lục càng nghĩ càng thấy tức: “Con nói cho mẹ nghe xem người ta đồng ý như thế nào đi.”
Bà muốn nghe từ chính miệng Arno, tên nhóc từ bé đến lớn miệng chó không thể mọc được ngà voi. Xem xem hắn có thể dỗ ngon dỗ ngọt như thế nào mà khiến cậu bé kia đồng ý đi ra nước ngoài cùng hắn.
Lục Lê trầm mặc một chút, mới nói: “Con hỏi cậu ấy có muốn qua Anh thăm bà ngoại với con không.”
“Cậu ấy đã đồng ý.”
Giọng hắn dịu xuống: “Con đã hỏi cậu ấy hai lần, cả hai lần cậu ấy đều đồng ý về nhà cùng con.”
Mẹ Lục: “Con có biết Trung Quốc có một văn hóa gọi là hôm nào rảnh thì cùng đi ăn cơm không?”
Lục Lê nhíu mày lại: “Cái gì ạ?”
Mẹ Lục cười lạnh: “Cái gì hả?”
“Đó chỉ là một câu lời khách sáo mà thôi, người ta căn bản sẽ không sang Anh với con đâu.”
“Đang yên đang lành, mắc gì người ta phải sang một quốc gia khác với con?”
“Chỉ vì con thích người ta, muốn người ta luôn ở bên cạnh con à?”
Lục Lê hơi ngơ ngác.
Mẹ Lục xoa xoa thái dương, hít một hơi thật sâu.
Bà cũng hiểu tính tình của Lục Lê, hắn lớn lên một mình ở nước ngoài, tính chiếm hữu mạnh mẽ và có phần thái quá. Mẹ Lục dừng một chút rồi nói tiếp: “Arno, ý mẹ là nhà chúng ta không thể làm mấy hành động cưỡng ép như vậy được…”
Ông Khương cũng chỉ có một đứa con thôi.
Ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn, thằng con mình nói cướp là cướp, ai mà chấp nhận được?
Còn muốn đưa sang Anh nữa.
Hai vợ chồng họ biết đứa bé kia có ảnh hưởng rất lớn với con mình, nhưng họ không ngờ sức ảnh hưởng lại lớn đến vậy.
Ai ngờ Lục Lê chỉ mang vẻ mặt cổ quái, đứng tại chỗ, thấp giọng lặp đi lặp lại mấy chữ: “Thích người ta…”
Mẹ Lục vừa cầm điện thoại lên vừa nói: “Con về phòng tĩnh tâm lại đi, hai ngày tới đừng ra ngoài…”
“Mẹ sẽ gọi cho bố con…”
Đang nói, mẹ Lục ngẩng đầu nghiêm nghị nói: “Về đây!”
“Con muốn đi đâu? !”
Nam sinh tóc vàng quay người bước nhanh về phía cửa lớn bên ngoài, mẹ Lục lập tức đứng lên nghiêm nghị quát: “Trở lại cho mẹ!”
Nam sinh tóc vàng trực tiếp phi nhanh qua ghế sô pha, chạy về hướng cửa lớn.
Mẹ Lục không nhịn được, xổ ra một câu thô tục bằng tiếng mẹ đẻ, phẫn nộ quát với đầu bên kia: “Cút về nhanh lên!”
Lục Đình ở đầu dây bên kia ngẩn người, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lập tức trấn an vợ mình: “Không sao đâu em yêu, em đừng sốt ruột…”
Người phụ nữ tóc vàng cười lạnh: “Đừng sốt ruột? Con mẹ nó, người ta sắp bị nó mang qua Anh tới nơi rồi kìa!”
Lục Đình tưởng Lục Lê lại về Anh một mình, ông nói: “Arno muốn về thì cứ để nó về…”
Mẹ Lục: “Nó muốn dẫn con trai nhà người ta về Anh.”
Lục Đình: “? ? ?”
Mẹ Lục tiếp tục cười lạnh: “Anh đoán xem nó muốn dẫn con ai về?”
Trong lòng Lục Đình bỗng nhiên có một dự cảm xấu: “Con ai?”
Mẹ Lục hít sâu một hơi: “Là con trai duy nhất nhà ông Khương.”
“Giờ nó đã chạy tới nhà ông Khương rồi, muốn cản cũng không cản được.”
“Nếu Arno trộm bắt con người ta về Anh… Anh cũng biết, hai ông bà ở nước ngoài yêu thương Arno đến chừng nào đó.”
Gần như không cần phải nghĩ, chắc chắn họ sẽ giải quyết hậu quả thay cho Arno.
—— “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Nhà họ Khương, Khương Nghi cúp điện thoại, cậu nhíu mày, suy nghĩ một chút vẫn là ra khỏi cửa nói: “Ba, để con đi gặp trực tiếp cậu ấy hỏi.”
Ba Khương ngồi trên ghế sô pha, nghe vậy khẽ gật đầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Con hỏi kỹ xem sao, xem xem có phải có hiểu lầm gì không…”
Khương Nghi xoay người mang giày, vừa đi vừa suy nghĩ rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Càng nghĩ cậu càng thấy là lạ, cậu nhớ rõ ràng Arno chưa từng đề cập với cậu việc sang Anh.
Tiếng bước chân vang lên dồn dập, Khương Nghi đang bước trên con đường nhỏ rậm bóng cây xanh mát ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy một cậu trai tóc vàng đang chạy nhanh về phía mình, mái tóc vàng dưới ánh mặt trời lay động. Dường như ngay cả thời gian đi đường hắn cũng không muốn tốn, hắn nhanh chóng nhảy vọt qua đình nghỉ mát chạy tới gần cậu.
Hắn chạy một mạch đến chỗ Khương Nghi, chống tay vào đầu gối, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Lục Lê hít sâu một hơi, không biết là vì chạy quá gấp hay là vì căng thẳng, hơi thở hơi bất ổn nói: “Trước tiên, cậu nghe tớ nói đã.”
Khương Nghi nhìn người trước mặt giọng nói còn hơi bất ổn, cậu do dự nói: “Bằng không cậu nghỉ ngơi trước rồi chút nữa hãy nói sau.”
Lục Lê hơi vịn đầu gối, yết hầu giật giật, giọng của hắn vẫn bất ổn như cũ: “Không cần, cậu nghe tôi nói đã.”
Khương Nghi đứng dưới bóng cây, mở to mắt nói với người trước mặt: “Được, cậu nói đi.”
Lòng bàn tay của Lục Lê ra chút mồ hôi, hắn đứng thẳng người dậy, hơi cúi đầu, trái tim trong lồng ngực như thể muốn nhảy ra ngoài, yết hầu lên xuống mấy lần, hắn có vẻ như không kịp chờ mà nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy…”
“Có lẽ tôi thích…”
“Cậu chủ —— “
“Ở đường nhỏ bên kia kìa! Nhanh! Nhanh!”
Bỗng nhiên những tiếng hô to như sấm vang lên, mấy vệ sĩ mặc vest đen phát hiện thiếu niên tóc vàng trên con đường rợp bóng cây, họ nhanh chóng hô lên rồi những vệ sĩ ở bốn phương tám hướng chạy như điên tới.
Gần như chưa đến một phút.
Bức tường người áo đen làm thành vòng vây ở con đường nhỏ trong rừng, cẩn thận nhìn chàng trai tóc vàng.
Khương Nghi ngẩn người nhìn một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện.
Người dẫn đầu lễ phép cung kính nói: “Cậu chủ, phu nhân nói chúng tôi đến đưa cậu chủ về.”
“Quấy rầy cậu rồi.”
“Không có duyên mẹ gì hết.”
Lục Lê vừa chuẩn bị mở miệng tỏ tình, nhịn không được mà xổ một câu thô tục.