Vợ Nhỏ Nhút Nhát, Chồng À! Anh Đừng Qua Đây

Chương 51



Chương 51:

 

Đêm qua khi hắn xuyên qua, cô thấy giữa 2 chân mình chảy máu. Mà hành động của hắn làm cô đau đớn muốn ngất xỉu Vậy nên liền nghĩ đây là chiêu thức mới mà hắn dùng để bạo hành cô.

 

Sau này lỡ như hắn lại tiếp tục làm như vậy thì phải làm sao? Nội tâm cô dâng lên sự sợ hãi.

 

Cố Giai Lệ lệ cơ thể đau nhức vào phòng tắm. Nhìn bản thân mình phản chiếu trong tấm gương lớn, với đầy những dấu xanh đỏ Đôi mắt sưng lại trào ra những giọt nước.

 

” Quả nhiên là bạo hành” – cô như sụp đổ Chua chát, xấu hổ, nhục nhã … cô đã làm gì nên tội để bị đối xử thế này?.

 

Cố Giai Lệ không thể kìm nén được những đau đớn trong lòng thêm giây phút nào được nữa, điên cuồng gào khóc Cô hít vào hơi sâu, điều này làm cho hạ thân đau đớn khiến cô té xuống nền đất.

 

Giờ khắc này cô thật sự không thể giữ nỗi bình tĩnh nữa. Nếu như đêm qua chỉ là ác mộng thì tốt biết bao Trái tim cô thắt nghẹn, khó chịu như bị ai đâm cả ngàn nhát dao. Cô muốn hít thở nhưng có gì đó cản trở, lồng ngực tắc nghẽn Cố Giai Lệ bấu lấy mảng da thịt trước ngực, gương mặt thống khổ đến đáng thương.

 

Mặc cho cơ thể đau đớn, cô cứ thế mà khóc.

 

Thời gian đã trôi qua bao lâu, cô chẳng biết nữa, chật vật đứng dậy tắm rửa sạch sẽ.

 

Mặc chiếc váy trắng trên người, cô bước ra ngoài. Trên hành lang ảm đạm xuất hiện bóng dáng của cô gái chỉ cao vỏn vẹn 1m 55 Đến cả nơi này cũng không thể chứa chấp thì cuộc đời cô sẽ đi đâu về đâu?.

 

Cô không muốn về Cố gia, nhưng ở lại nơi này thì sẽ phải gặp mặt hắn.

 

Chắc chắn sẽ bị hành hạ giống như đêm qua.

 

Cố Giai Lệ đáng thương. Đáng lẽ cô cũng có thể biết được điều hắn đang làm không phải bạo hành Vì mỗi khi Cố Minh Châu về nhà, luôn khoe mẽ những chuyện ngọt ngào của cô ả với Hứa Du – hiện đã là chồng mình.

 

Nhưng vì nỗi sợ đàn ông quá lớn, cô không dám nghe.

 

Nực cười nhất là, điều mà cô chán ghét lại chính là điều mà bất cứ nữ nhân nào gặp hắn cũng đều muốn làm cho bằng được.

 

Từ cửa sổ tầng 3 nhìn ra bên ngoài có thể thấy được khu vườn rộng lớn với bãi cỏ xanh và cây liễu đong đưa trước gió. Cố Giai Lệ đưa ánh mắt buồn man mác về phía xa xăm. Trong con ngươi đen láy không có lấy một tia hi vọng. Đôi môi bị cắn đến chảy máu khô khốc hé mở.

 

Cô yếu ớt hít thở duy trì hô hấp. Nhớ đến những lời mà mẹ chồng nói, hãy cho bà biết nếu cô gặp khó khăn. Cô chợt nghĩ, bản thân có nên cầu xin bà giúp đỡ hay không?.

 

Nhưng cô phải nói thế nào? Hắn không đánh cô. Chẳng lẽ phải nói rõ hắn đã dùng cái thứ đáng sợ đó nhét vào người cô, miêu tả cả quá trình bàn tay hắn ghì chặt cô xuống giường và cho ngón tay vào bên trong khuấy đảo hay sao?.

 

Cả những lúc hắn dùng răng cắn lấy từng thớ thịt mỏng manh. Đầu lưỡi kia không ngừng liếm láp mọi ngóc ngách.

 

“Mẹ” – Cố Giai Lệ càng nghĩ thì bụng lại bắt đầu khó chịu, mặc dù chưa dùng bữa sáng nhưng chỉ muốn nôn.

 

Cô đưa tay che miệng muốn nén lại Phía xa xa truyền đến âm thanh lo lắng, phút chốc đã có một bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên vai cô, giọng nói người đó chất chứa lo lắng cùng thương xót.

 

“Thiếu phu nhân, người làm sao vậy?” – Dung Dung đã tìm cô cả buổi sáng rồi, nhưng chẳng thấy đâu. Đang đi loanh quanh thì may mắn thấy thiếu phu nhân đang đứng trước phòng thiếu gia. Vẻ mặt có chút nhợt nhạt, nên vội chạy đến.

 

Cố Giai Lệ cúi ghì mặt, không nói gì, chỉ lắc lắc đầu. Cô bây giờ có tâm sự nhưng không thể nói với ai. Lồng ngực bí bách muốn nổ tung, trong đầu đau in ỏi và xuất hiện những hình ảnh của hắn đêm qua.

 

Cơ thể to lớn như gấu, hơi thở nóng rực giống dung nham núi lửa,bên tai cô đến giờ vẫn không ngừng giọng nói ồm ồm tựa như con quỷ dưới địa ngục. Từng động tác mạnh bạo động chạm lên da thịt đều khiến Cố Giai Lệ tím tái mặt mày.

 

Dung Dung ôm lấy cơ thể nhẹ tênh của nữ chủ, có chút sốt ruột ” Mắt của người sao đỏ hoe vậy? Tôi gọi bác sĩ …”.

 

” Không!” – Cô vội vàng thét lên, sợ hãi đến mức run lên bần bật Nếu bác sĩ đến sẽ thấy được vết thương trên cơ thể cô mất. Lỡ đâu lại truy hỏi nguyên nhân.

 

Cô sợ lắm, nếu mẹ biết được rồi ghét bỏ cô thì làm sao đây?.

— QUẢNG CÁO —