Vợ Nuôi 3: Má Chạm Môi Kề

Chương 63: Trò Chuyện Trên Đồi



Lạc Kỳ và Vương Dịch Đình đi cùng nhau vào bên trong siêu thị, giữ với nhau một khoảng cách khá nhất định. Trong mắt của cô, anh ấy là một vị bác sĩ lương thiện và trầm tính, luôn hết mình vì công việc. Lần trước Vi Vũ bị thương nằm trong phòng hồi sức cấp cứu, anh ấy đã dốc hết sức mình cứu chữa, dù ra khỏi phòng rất mệt mỏi nhưng vẫn trấn an cô.

"Cô Lý! Gần đây vẫn khoẻ chứ?"

Hai người đi cùng nhau xung quanh các khu trưng bày đồ dùng và quần áo. Lạc Kỳ quay sang nhìn, mỉm cười đáp.

"Tôi vẫn khoẻ! Cảm ơn anh Vương!"

"Gọi tôi là Dịch Đình được rồi!"

Cô gật gù, sau đó chợt nhớ ra chuyện gì mà quay sang niềm nở nói với anh ấy.

"Tôi nay Vi Vũ từ Vô Tích đến, anh có thời gian thì sang nhà chúng tôi chơi!"

Nhà chúng tôi? Đã trở thành nhà chung của cả hai rồi sao?



Vương Dịch Đình cười nhẹ, trên gương mặt phảng phất nét gượng gạo rất khó tả. Lạc Kỳ bên cạnh anh lúc này, đã lại trở về với dáng vẻ hồn nhiên ngọt ngào của trước kia. Chính là nhờ có tình yêu của Vi Vũ. Không thể phủ nhận rằng từ ngày anh bước vào cuộc sống của Lạc Kỳ, đã thay đổi đi hoàn toàn quỹ đạo của cô. Một cô gái hay ủ dột vì chuyện gia đình lại một bôn ba vào nghề, gặp được anh như bắt được một cánh tay vững chắc.

Anh cho cô biết thế nào là những đúng sai và những thị phi trong thế giới hào nhoáng này. Anh điều chỉnh thói quen xấu của cô, từ một người thức khuya hay suy nghĩ nhiều mà sống tích cực hơn. Anh giúp gu thẩm mỹ của cô trở nên cải thiện hơn, luôn chăm sóc cho cô từng bữa ăn, giấc ngủ. truyen bjyx

Vương Dịch Đình phải thầm cảm ơn, vì cuối cùng anh ấy chọn dừng lại đứng ở sau lưng họ là đúng, gửi gắm cô đến Vi Vũ cũng là đúng.

"Sao vậy? Anh không trả lời là có việc bận sao?"

Lạc Kỳ đợi mãi không thấy Vương Dịch Đình trả lời nên mới mạo muội hỏi. Anh ấy giật mình một cái, sau đó quay sang nhìn cô cười nhẹ đáp.

"Được! Tối nay tôi sẽ đến!"

Sau khi thu xếp xong công việc, Vi Vũ lập tức lái xe từ Vô Tích đến Nam Kinh. Nhưng anh vừa vào thành phố, còn chưa kịp liên lạc với Lạc Kỳ thì đã chạm mặt với Vu Vi Khởi. Anh ta gọi điện thoại cho anh, không biết là vô tình hay cố ý mà lại biết anh vừa mới từ Vô Tích vào.

"Em trai! Em khoẻ chứ?"

Vi Vũ dừng xe lại bên dưới chân cầu, nhíu mày lại nghe thật kĩ mới nhận ra đây là giọng của anh ta.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi muốn thương lượng với cậu về chuyện mộ phần của cha mẹ. À không! Phải nói rõ là của cha tôi và mẹ cậu!"



Vi Vũ không hiểu rõ thực hư đầu đuôi ra làm sao, nhưng khi nghe nhắc đến mộ phần của cha mẹ thì đoán rằng đây có lẽ là chuyện rất quan trọng. Anh nhìn đồng hồ, trời cũng đã tối và vẫn còn lời hứa cùng nấu lẩu uyên ương với Lạc Kỳ. Nhưng xem ra, nếu lần này anh không đến gặp Vu Vi Khởi thì không được.

Dù sao cũng là anh ta chủ động tìm anh, hơn nữa còn nhắc đến chuyện mộ phần nên anh không thể sơ suất. Anh xoay vô lăng quay đầu xe lại, vừa đến địa chỉ mà anh ta vừa gửi tin nhắn qua vừa gọi điện cho Lạc Kỳ.

Cô đang chuẩn bị nguyên liệu ở trong bếp, vừa nghe có điện thoại liền tháo tạp dề ra nghe máy.

"Anh đến Nam Kinh rồi sao?"

"Kỳ Kỳ! Anh xin lỗi! Anh có việc gấp chưa giải quyết xong có thể sẽ gặp em trễ! Đừng buồn anh!"

Cô chớp mắt. Mặc dù có phần hụt hẫng một chút nhưng sau đó cũng đã nhanh chóng nhận ra anh nên giải quyết công việc của mình. Cô mỉm cười, nụ cười có phần gượng gạo không biết để cho ai xem.

"Không sao đâu! Anh phải mau xong việc sớm đấy!"

Vi Vũ tắt máy, lập tức đạp ga tăng tốc đến điểm hẹn để gặp mặt anh trai mình. Địa điểm là một đồi cỏ xanh ngoài khu vực Nam Kinh, bên cạnh một con sông nhỏ gợn sóng lăn tăn.

"Chuyện liên quan đến mộ phần. Anh mau nói đi! Tôi rất bận!"

"Từ từ đã! Lâu ngày không gặp cũng phải hỏi thăm nhau một chút. Người nhà cả mà?"

Người nhà? Nếu đã xem nhau là người nhà thì anh ta đã không đối xử với em trai mình khắc nghiệt như thế. Nếu đã xem nhau là người nhà thì anh ta đã không tìm cách hãm hại em trai mình. Câu "người nhà" thốt ra từ miệng anh ta, thật khiến người trong cuộc như anh thấy ghê tởm.

Vu Vi Khởi đứng nhìn ra phía xa, anh ta vẫn nhớ đến trước lúc lâm chung cha mình chỉ nhìn mặt mỗi một đứa con trai là Vi Vũ. Nhưng lại không biết, ông ấy đã đặt kì vọng vào anh ta rất nhiều, nhưng vẫn luôn thất vọng.

"Tôi không nghĩ rằng, từ trước đến nay anh luôn xem tôi là người nhà."

Anh ta cười nhếch mép. Cả hai người đều nhìn rõ tâm tư của đối phương nhưng không ai nói ra. Vu Vi Khởi châm điếu thuốc ngậm trên miệng mình, phả ra một làn khói trắng. Anh ta có ý đưa cho anh, nhưng lại gặp anh là người không thích hút thuốc.

"Khu đất chỗ mộ của mẹ cậu đang nằm là đất vàng, sau này bán sẽ rất được giá. Vừa hay tôi có mấy mối làm ăn. Chi bằng bán đi, để mẹ cậu nằm nơi khác."

Vi Vũ quay sang nhìn anh ta, ánh mắt kinh ngạc đến độ khó chấp nhận được. Bây giờ ý của anh ta là muốn đào mộ mẹ anh lên để dời đi nơi khác? Người đã khuất rồi thì vẫn nên được an nghỉ, hà cớ gì phải phiền đến họ như vậy? Anh tuyệt đối không thể chấp nhận, lập tức lên tiếng.

"Không được. Muốn làm ăn thì về lại Las Vegas mà làm. Người đã mất rồi thì để họ được yên, anh bây giờ, là đang vì lợi ích mà muốn làm chuyện trái luân thường đạo lý sao?"