Vợ Nuôi 3: Má Chạm Môi Kề

Chương 64: Không Giống Người Khác



Lạc Kỳ đã chuẩn bị xong xuôi hết, nước nấu lẩu uyên ương cũng đã đặt trên bếp điện từ hâm nóng nhưng vẫn không thấy Vi Vũ đâu. Cô ngồi chống cằm, lần đầu tiên hiểu được cảm giác trông chờ một người quan trọng sốt ruột đến mức nào.

Vừa mới thở dài, tiếng chuông cửa vang lên làm hai mắt của cô bừng sáng, lập tức chạy ra mở cửa. Còn chưa kịp nhìn rõ người bên ngoài là ai, cô đã vui vẻ kêu tên.

"Vi Vũ! Anh đến rồi sao?"

Không khí trở nên ngưng đọng, vì người trước mặt cô đây là Vương Dịch Đình không phải Vi Vũ. Anh ấy cũng bị sự cuồng nhiệt ấy của cô làm cho đơ mặt. Quả nhiên là người trong lòng, luôn được người ta đặt ở trong tâm lẫn trong trí. Anh ấy cười gượng, hỏi.

"Cậu ấy chưa đến nữa sao?"

Lạc Kỳ thấy ngại mà cười trừ, lắc đầu đáp.

"Vẫn chưa! Có việc quan trọng nên đến trễ! Anh vào nhà đi!"

Vương Dịch Đình gật đầu bước vào trong, trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ đưa về phía của cô.

"Tặng cho cô!"



Lạc Kỳ ngạc nhiên, nhưng vẫn đưa tay ra chậm rãi nhận lấy. Không phải dịp gì đặc biệt liên quan đến cô càng không phải sinh nhật, nhưng vẫn được anh ấy tặng hoa. Mặc dù cô có hơi thắc mắc nhưng vẫn không có ý kiến nhiều. Dù sao cũng là bạn thân của Vi Vũ, có lẽ chỉ là lễ nghi chào và quà gặp mặt xã giao mà thôi.

Vương Dịch Đình nhìn xung quanh nhà, phát hiện ra trên bàn gần cửa sổ có một khung ảnh chụp chung của Vi Vũ và Lạc Kỳ trong buổi họp báo. Chính là lúc cô và anh công khai là người yêu và ở bên cạnh nhau. Anh ấy cụp mắt, im lặng mãi một lúc lâu mới nghĩ ra được đề tài nói chuyện.

"Chuẩn bị cả ngày, chắc cô vất vả rồi!"

Lạc Kỳ rót một cốc nước đẩy về phía Vương Dịch Đình rồi mỉm cười, anh ấy lại tiếp lời.

"Chi bằng cô và tôi dùng bữa trước, đợi Vi Vũ về cô sẽ đói lắm đấy!"

"Không cần đâu! Nếu anh đói thì để tôi chuẩn bị cho anh trước một phần."

Lẩu uyên ương là phải ăn cùng với người mình yêu, hai người cùng nhau trò chuyện vui vẻ. Bây giờ người cô yêu vẫn chưa đến, làm sao cô có thể ăn cùng một người khác. Cô nghĩ rằng lẽ ra Vương Dịch Đình nên biết rõ điều này, nhưng không hiểu sao lại yêu cầu như vậy.

Đợi được một lúc thì lại có tiếng chuông cửa, lần này mới thật sự là Vi Vũ. Anh và cô gặp nhau liền không giấu được nỗi nhớ nhung và thân mật, ôm lấy nhau. Vương Dịch Đình cụp mắt, trên môi hiện ra nụ cười nhàn nhạt. Anh bước vào chào hỏi anh ấy.

"Cậu đến lâu chưa? Sao hai người không ăn trước đi?"

Lạc Kỳ níu tay áo của anh.

"Đây là lâu uyên ương đấy!"

Vi Vũ nhìn cô cong môi cười, véo gò má của cô một cái rồi nói.



"Biết rồi cô nương nhỏ! Đợi anh thu dọn hành lý xong sẽ xuống ăn với em!"

Bữa tối thân mật này quả thực không thích hợp với sự có mặt của Vương Dịch Đình, đến bản thân anh ấy cũng hiểu rõ như thế. Nhưng không hiểu sao khi được Lạc Kỳ ngỏ lời mời, anh ấy lại không từ chối được. Người con gái này quá đỗi ngọt ngào, quá mức khiến người ta phải thầm thương trộm nhớ. Lúc này Vi Vũ lên lầu dọn dẹp đồ đạc và thay quần áo, Lạc Kỳ và Vương Dịch Đình dưới lầu cùng bày biện các món ăn khác ra bàn.

Cô không cẩn thận làm bát canh nghiêng sang một bên đổ vào tay một ít, Vương Dịch Đình lập tức có phản ứng.

"Lạc Kỳ!"

Cô giật mình ngước nhìn. Nhìn anh ấy đang cầm bát canh kia đặt xuống bàn rồi bước đến cầm tay mình lên. Bình thường Vương Dịch Đình rất trầm tính, hơn nữa luôn tỏ ra xa cách với cô, sẽ không bao giờ gọi thân mật như vậy.

"Anh Vương à! Tôi..."

"Có thể bị bỏng đấy biết không?"

Vương Dịch Đình quan tâm cô một cách rất lạ, điều này vô tình làm Vi Vũ ở trên lầu nhìn xuống thấy rất rõ. Lúc này, anh cũng đã thấy bó hoa mà anh ấy tặng cho Lạc Kỳ lúc nãy. Làm bạn thân với nhau bao nhiêu lâu, anh vừa nhìn đã nhận ra được anh ấy muốn gì. Có điều, thứ mà Vương Dịch Đình muốn lại quá xa tầm với, càng vượt quá mức độ cho phép.

Lạc Kỳ vội vàng rút tay lại, nói.

"không sao đâu! Canh không nóng lắm nên không sao đâu mà!"

Vương Dịch Đình có phần hụt hẫng, đúng lúc Vi Vũ từ trên lầu đi xuống hỏi.

"Kỳ Kỳ! Có chuyện gì sao?"

Cô lắc đầu, anh cũng không định hỏi thêm gì về vấn đề lúc nãy. Cả ba người cùng nhau ngồi xuống dùng bữa. Chiếc váy mà cô mặc hôm nay, đã phải dùng cả buổi sáng để chuẩn bị và chọn lựa. Trong mắt của Vương Dịch Đình, mọi thứ mà Lạc Kỳ làm cho Vi Vũ và vì Vi Vũ luôn là thứ mà anh ấy khao khát.

Ở cạnh người mình yêu, được nhìn thấy người đó vì mình mà thay đổi, vì mình mà tốt hơn. Chỉ là mơ mộng, chỉ là những suy nghĩ xa vời của một kẻ đơn phương. Anh ấy thích Lạc Kỳ, nhưng chưa chắc gì cô đã như thế.

Chuyện ở trên đời này khó nói và khó giải quyết nhất vẫn là chuyện tình cảm. Ta đặt nặng một người trong lòng mình, mãi vẫn không thể dứt ra khiến bản thân khó kiểm soát. Dù biết người đó không thuộc về ta nhưng vẫn cố chấp trông chờ, cố chấp bên cạnh.

Vương Dịch Đình vừa rời khỏi nhà, Vi Vũ liền cầm bó hoa đặt trên bàn lên xem rồi nhìn Lạc Kỳ hỏi.

"Hoa của cậu ấy sao?"

Cô gật đầu.

"Ừm! Không biết là dịp gì mà lại tặng, có lẽ là tặng anh đấy!"

Vi Vũ cười nhẹ, nhưng khi cô vừa quay lưng đi thì nụ cười trên môi chợt tắt. Anh nhìn ra được, ánh mắt mà Vương Dịch Đình nhìn người anh yêu không giống như bao người bình thường khác.