Lạc Kỳ nhẹ nhàng hỏi, lúc thấy Vi Vũ đang đứng ở ngay bếp gọt trái cây lại càng thêm yêu thích, ôm anh từ phía sau. Nghe cô hỏi chuyện công việc, Vi Vũ lại nhớ đến những gì Vu Vi Khởi nói mà trở nên trầm tư, chỉ gật đầu một cái. Khu đất đó được anh chọn để xây mộ phần cho cha mẹ đã lâu. Vì ông ấy có hai người vợ, lúc mất được chôn ở giữa mộ phần mẹ anh và mẹ anh ta.
Nói là như vậy, nhưng trên thực tế ba ngôi mộ cũng cách nhau một khoảng khá xa, trên một mảnh đất rộng. Trải qua biến đổi của thời gian, đối diện nó được xây dựng lên nhiều nhà hơn cùng với các cửa hàng mua sắm và mở rộng đường đi. Vậy nên, khu đất đó đột nhiên trở thành khu đất vàng được săn đón.
Nghĩ đi nghĩ lại, Vi Vũ không hay mình đã cứa lưỡi dao vào ngón tay chảy máu. Đến khi Lạc Kỳ phát hiện ra thì kêu lên.
"Vi Vũ! Anh chảy máu rồi!"
Lúc này anh mới giật mình nhìn xuống, đầu ngón tay đang chảy máu được cô ngậm chặt rồi lấy băng dán vào.
"Anh đang nghĩ gì vậy? Không cẩn thận gì hết!"
Anh cười nhẹ một tiếng, trong lòng trở nên nặng nề đến mức khó tả. Dường như vết thương ở đầu ngón tay không quá mức khiến anh phải để tâm và xao lãng suy nghĩ của mình.
Cả một đêm nhìn thấy Vi Vũ khác thường như vậy, trong lòng Lạc Kỳ cũng không thoải mái dễ chịu chút nào. Cô không rõ công việc mà anh nói quan trọng thế nào mà lại làm tâm trạng anh ảnh hưởng nhiều như vậy. Đẩy cửa phòng làm việc ra, cô còn nghĩ anh làm việc đến tận giờ này nhưng vào rồi mới thấy anh đang ngủ. Lưng và sau gáy của anh tựa vào ghế, hai tay đặt trước bụng, đôi mắt khép lại rất bình yên.
Lạc Kỳ chậm rãi, bước đôi dép bông của mình đi đến gần hơn một chút, gần hơn chút nữa. Trên bàn của Vi Vũ vẫn còn xấp tài liệu chưa xem hết, bên cạnh là ly bạc xỉu nóng đang uống dở. Một tấm ảnh vô tình bị tay của cô đặt trên bàn đẩy nhích lên khỏi đó, lập tức thu hút sự chú ý của cô.
Đây là...
Trong ảnh chụp lại một người phụ nữ có mái tóc đen xoăn dài mặc sườn xám đỏ, trên đó thêu hoa văn cầu kỳ khá tinh xảo. Lạc Kỳ lật ra phía sau, chỉ duy nhất một chữ màu đen ghi ở góc ảnh cũng đủ khiến tim cô run lên bần bật.
"Mẹ!"
Đây là mẹ ruột của Vi Vũ, là người mà anh vẫn luôn kính trọng và đặt bà vào một góc trong tim khó ai chạm tới được. Trong mắt của anh, bà không chỉ là người phụ nữ sau lưng chồng biết hi sinh và chịu đựng, mà bà còn là một người mẹ tần tảo và bao dung. Nhờ có bà mà anh mới đủ dũng khí để đi trên con đường đầy gai góc, đủ tự tin để nhìn nhận cuộc sống đầy rẫy những cạm bẫy và đau thương. Vậy nên khi bà ra đi, anh dường như đã mất đi một phần cuộc sống của mình, một phần lí tưởng vĩ đại.
Lạc Kỳ không nhìn rõ được cảm giác đó, không nhớ nổi cái ôm của mẹ lúc này sẽ ra sao nữa. Cô chỉ nhớ rằng ngày cha mẹ mất là một ngày trời mưa tầm tã không thấy rõ lối đi, nó cũng mịt mù như những gì cô nhìn thấy khi không còn ai bên cạnh.
Tay Lạc Kỳ run lên, thứ cám xúc mãnh liệt này sục sôi trong người cô như một ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ. Nó khiến cô khát khao nhớ thật kĩ hình dáng của mẹ mình, nhớ giọng nói của bà, cái ôm của bà, món ăn mà bà nấu.
Một cơn gió ngoài cửa hắt vào, Vi Vũ giật mình thức giấc. Anh bất ngớ ngồi thẳng lưng khỏi ghế làm cô cũng giật mình theo mà đặt tấm ảnh xuống.
"Anh dậy rồi sao? Về phòng ngủ thôi!"
Vi Vũ nhìn cô, sau đó lại nhìn tấm ảnh mà cô vừa đặt xuống. Cô biết anh muốn hỏi gì, nên đã tự mình trả lời trước.
"Cái này, chỉ là em vô tình nhìn thấy trong xấp tài liệu của anh thôi!"
Anh nhìn Lạc Kỳ một lúc lâu, sau đó lại cong môi cười nhẹ.
"Anh không tra hỏi em đâu! Em đừng căng thẳng!"
Cô gật đầu. Dù là nói như vậy, nhưng cô nghĩ rằng nếu là người khác thì anh cũng sẽ có phản ứng khác. Sự tò mò của một người đôi khi không chỉ dừng lại ở một thứ gì đó, mà họ còn muốn biết nhiều hơn thế nữa. Không có nghĩa rằng, thứ mà họ tò mò phải có nghĩa vụ thể hiện ra những gì họ mong được nhìn thấy.
Vi Vũ đưa tay ra, ý bảo Lạc Kỳ ngồi lên đùi mình. Cô liền bước đến xoay người lại rồi ngồi xuống, lưng ngã vào ngực anh êm dịu.
"Đó là mẹ của anh!"
Cô khẽ gật đầu.
"Ừm! Em biết!"
"Trước đây khi còn sống, bà ấy đã từng nói đùa rằng rất muốn có một người con dâu giống với mình."
Lạc Kỳ nghiêng sang một bên nhìn Vi Vũ.
"Giống sao?"
Anh gật đầu.
"Không phải giống về ngoại hình, mà là giống về sự nhẫn nại. Bà ấy muốn có người có thể nhẫn nại lắng nghe con trai mình, thấu hiểu anh trong mọi hoàn cảnh như cách bà ấy đã làm với cha anh. Vậy nên dù là người đến trước, nhưng vì một lần dỡ lỡ mà chấp nhận là người đến sau, không chút oán than hay trách hờn."
Cô hiểu, nỗi khổ tâm chung của những người phụ nữ là đều muốn mình hạnh phúc bên người mình yêu mà không phải trở thành người phá hoại, cùng nhau vượt qua bao trắc trở. Nhưng không phải ai cũng kiên trì và nhẫn nại để chờ được kết quả mỹ mãn, mà thường vẫn luôn nhìn thấy những vấp ngã mà muốn bỏ cuộc.
"Nhưng bà vẫn là người chiến thắng, vì có được tình yêu của cha anh. Trong tim ông, chỉ có mỗi mình bà."