Sắc mặt của Lạc Kỳ tái đi, tay bám chặt vào hai bên thuyền không dám nhúc nhích. Cô muốn nói rằng mình không ổn, cần lên bờ để kiểm tra. Đã hơn hai tháng rồi mà vẫn không thấy dấu hiệu rụng dâu. Cô sợ rằng mình đang gặp vấn đề về sức khỏe. Hoặc biết đâu chừng, cô đang có thai.
Những chuyện này liên tục hiện lên trong đầu như một vòng lặp, lại thêm tình thế trước mặt làm Lạc Kỳ rơi vào hẻm cụt.
"Anh là ai? Tôi không quen biết gì anh, tại sao lại muốn tiếp cận tôi?"
Trời càng tối dần, đoạn sông này càng trở nên vắng vẻ ít người quan sát thấy. Chiếc thuyền dần được chèo đi xa khỏi tầm mắt của đoàn làm phim rồi mất hút. Lạc Kỳ và người đàn ông bí ẩn kia dạt vào một bãi bèo nổi trên sông, thuyền cũng ngừng hẳn. Xung quanh tối om lại thêm tiết trời lạnh về đêm làm vai cô run lên từng đợt.
Người đàn ông kia kéo tay cô đứng dậy, dắt cô bước lên bờ rồi dẫn đi vào trong. Đi luồng qua các đám cỏ cao ngang đầu gối, Lạc Kỳ trông thấy phía xa có mấy ngọn đuốc sáng rực. Cô vẫn không hiểu tại sao mình lại bị đưa đến chỗ này, càng không rõ người này là ai.
Chợt nhớ ra trước đây Vi Vũ có nói, Vu Vi Khởi làm ăn và qua lại với đám người buôn hàng cấm ở Nam Kinh, trong đó có một người tên Giang. Lạc Kỳ kinh hãi, đột nhiên co cánh tay đang nằm trong vòng tay gã đàn ông kia muốn bỏ chạy.
"Đứng lại!"
Cô vùng vẫy dữ dội, dù biết rằng sức của mình không làm lại hắn ta nhưng vẫn cố gắng. Trong màn đêm tĩnh mịch không thấy rõ thứ gì càng là điều bất lợi với cô. Gã ta thấy mình không thể mềm mỏng được như lúc đầu liền trở mặt, hung hăng hất tay đẩy cô té ngã.
"A!"
Lạc Kỳ ngã ngửa trên đất, phần hông chịu tác động dữ dội truyền đến cả cơ thể. Cô nhíu mày, bụng co thắt lại rất khó tả được đó là cảm giác đau đớn gì. Nhưng cô biết, mình đã không còn cơ hội để chạy thoát nữa, càng không còn được gã ta đối xử tử tế như lúc đầu.
Gã ta kéo cô dậy, mặc kệ lúc này cô vừa đau vừa mệt mà lôi cô đi vào bên trong khu nhà hoang đang sáng đèn kia.
"Đại ca! Em mang cô ta đến rồi!"
Lạc Kỳ đứng không vững, ngả nghiêng ngả ngửa trong tay của gã ta, tóc tai phờ phạc, bụng vẫn đau âm ĩ. Cô nheo mắt nhìn, dưới ngọn đuốc vàng cam sáng rực, khuôn mặt của tên Giang vừa huyền bí vừa có nét khiến người ta kinh hoàng. Trông hắn hệt như Thần chết.
"Anh là Giang?"
Hân ta bật cười, đi đến gần chỗ của cô.
"Vinh hạnh quá! Không ngờ người nổi tiếng như cô Lý đây, cũng chú ý kẻ vô danh tiểu tốt như tôi."
Lạc Kỳ nhìn hắn ta, sau đó chỉ im lặng. Điều mà cô đang mâu thuẫn và đấu tranh lúc này, không phải là tìm ra nguyên nhân hắn bắt cô đến đây. Mà là vì, tại sao chỉ với cú ngã đó mà lại làm bụng cô đau âm ĩ đến như vậy? Cô nhăn mày, linh tính mách bảo rằng dường như không chỉ đơn giản cô đau vì bị ngã, mà trong bụng cô, còn có một thứ khác cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Mặt của Lạc Kỳ càng ngày càng tái mép, sợ hãi. Cô không có thời gian hỏi tên Giang lí do gì, chỉ nói với vẻ thành khẩn.
"Tôi và anh không có thù với nhau. Tôi xin anh! Bây giờ có thể thả tôi ra được không? Tôi... Tôi thật sự rất khó chịu, muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút."
Cô lảo đảo suýt té, phải dựa vào người gã đàn em của tên Giang mà cố đứng vững. Sắc mặt khó coi của cô lúc này, cùng với mồ hôi đang túa ra từ trán của cô cả hắn cũng thấy rõ. Hắn cũng không phải là người thích làm khó với phụ nữ quá mức, nên đã lên tiếng.
"Sao vậy? Cô thấy không khoẻ sao?"
Sau đó hắn ra lệnh.
"Lấy ghế cho cô Lý ngồi!"
Lạc Kỳ vội vàng xua tay.
"Không... Không cần. Tôi chỉ muốn về nhà thôi! "
"Như vậy đâu có được?"
Tên Giang nhếch môi, bước đến gần hơn để nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô.
"Vu Vi Vũ bạn trai cô phá hỏng chuyện làm ăn của tôi đã đành. Bây giờ đến cả cô cũng muốn giống như hắn ta, muốn can thiệp vào chuyện của tôi và Vu Vi Khởi sao? Khu đất đó là khu đất vàng, vốn dĩ mọi chuyện đều đã được thương lượng từ trước. Vậy mà cô lại dùng nhan sắc của mình quyến rũ anh ta, để anh ta bỏ qua mọi chuyện. Anh ta không truy cứu, cũng im lặng không nói tiếng nào."
Lạc Kỳ nhíu mày, cơ thể mềm nhũn không đủ sức để nói chuyện.
"Anh đang nói gì vậy? Tôi... Tôi không hiểu?"
Tên Giang nhìn bộ dạng này của cô chỉ càng thêm chán ghét, không nhịn nổi nữa càng không muốn làm ra vẻ tốt bụng mà túm lấy tóc cô. Lạc Kỳ đau đến tê dại, cũng không rõ là đang đau vì bị túm tóc hay đau vì bụng đang co thắt lại.
"Trơ trẽn. Hạng phụ nữ như cô đúng là chỉ có hai anh em nhà Vu Vi Khởi mới ngấm nổi, tự mình cấu xé nhau!"
"Trói cô ta lại, không cho ăn uống gì."
Một người đi từ trong bóng tối đi ra, có vẻ rất hăng hái khi nghe tên Giang đưa ra đề nghị này. Gã ta chính là đàn em của Vu Vi Khởi, là người bị anh ta đấm chỉ vì lên tiếng nói mấy câu nhắc đến Lạc Kỳ. Ôm cục tức trong người, gã không thể nhịn thêm được nữa mà quyết định tìm đến tên Giang, nói hết mọi chuyện.
Đã gần 8 giờ rồi. Vi Vũ làm công công việc cũng đã về nhà chuẩn bị cơm tối nhưng không thấy Lạc Kỳ đâu. Anh gọi đến phim trường thì được biết, sau khi quay xong cảnh trên thuyền, cô không từ mà biệt rời đi lúc nào không ai biết.
"Cô ấy về nhà rồi, còn về từ rất sớm? Nhưng bây giờ đã là 8 giờ rồi, tôi vẫn không liên lạc được với cô ấy."