"Vu tổng! Chi bằng đến phim trường một chuyến để nắm rõ tình hình đi!"
Vi Vũ không nói thêm gì, đi thẳng ra khỏi nhà rồi ra bãi đậu xe, Hạ Duy cũng một mực chạy theo sau. Anh không để anh ta cầm lái, tự mình lái xe phóng như bay để đến phim trường. Điện thoại của Lạc Kỳ không liên lạc được, vì trong khi nó đổ chuông mà chẳng thấy ai nghe máy. Lúc cô và gã đàn em của tên Giang giằng co, nó đã rơi ngay bên cạnh bờ sông gần đám bèo trôi dạt vào.
Đạo diễn nhận được tin anh sẽ đến, như ngồi trên đống lửa mà đi qua đi lại. Lúc quay sang bắt gặp anh đã đi đến rất gần, mặt ông ta tái xanh như tàu lá.
"Vu... Vu tổng?"
"Kỳ Kỳ rời khỏi trường quay khi nào mà các người không biết? Trong phim trường có biết bao nhiêu người, đều để trang trí hết sao?"
Vi Vũ tức giận lớn tiếng, đạo diễn cũng khó xử mà nói.
"Chuyện này... Chuyện này cũng đâu thể trách chúng tôi được chứ? Bình thường là do cô Lý đã có thói... Có thói kiêu ngạo như vậy, cũng thường rời đi mà không thông báo..."
Anh trừng mắt nhìn, ông ta liền tự vả miệng rồi câm như hến. Mọi người trong đoàn làm phim xôn xao, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Lạc Kỳ. Sau khi cố gắng bình tĩnh một chút, anh cho Hạ Duy điều tra thì biết được cô có một cảnh quay trên thuyền, chèo đến gần đầu cầu đằng kia.
Vi Vũ cử thêm người, bắt đầu công cuộc tìm kiếm Lạc Kỳ trong đêm, và anh vẫn không ngừng gọi điện thoại mong cô có thể nghe máy.
Lúc này tình trạng của cô không được khả quan chút nào, khi càng về đêm thì trời càng lạnh, hơn nữa bụng vẫn rất đau. Cô nhắm mắt lại, cảm nhận dường như có thứ gì đó lấp đầy rồi lại mất đi một cách quá nhanh chóng.
Đừng. Nếu thật sự đúng như những gì mình sợ... Thì... Đừng như vậy mà! Không thể nào như vậy được! Mình không thể... Không thể có rồi lại mất đi như vậy được. Đây là con của mình và anh ấy kia mà?
Nước mắt mặn chát trào ra, cô muốn tìm cách trốn thoát nhưng chỉ ngồi bất động được một chỗ không nhúc nhích. Phải làm sao đây? Trong khi tên Giang không chịu lắng nghe lời cầu xin của cô, cứ như muốn dồn cô xuống địa ngục.
Vi Vũ lần theo con đường ven bờ sông, đi được một lúc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Lạc Kỳ đang reo lên. Hạ Duy ở sau lưng cũng đã nghe thấy, lập tức chạy đến xem tình hình. Càng đi càng gần, cho đến khi đèn pin rọi xuống thảm cỏ cảnh có vài nhánh cháy khô. Điện thoại của Lạc Kỳ nằm trên đất, còn cách đó không xa chính là chiếc thuyền của đoàn làm phim. Trái tim anh co thắt dữ dội, chỉ e rằng những gì mà mình từng lo lắng đã thành sự thật.
"Vu tổng! Phía trước hình như có nhà!"
Những ánh lửa lập loè từ phía xa thu hút sự chú ý của cả hai người. Anh đưa điện thoại của mình và của Lạc Kỳ lại cho Hạ Duy, lấy từ thắt lưng ra một khẩu súng rồi lên nòng.
"Đừng manh động! Lỡ như có đồng bọn thì phải làm sao?"
Anh bị anh ta ngăn lại, nhưng ngay lập tức đã gạt tay ra mà bước lên.
"Không cần biết. Dù có không toàn mạng ra khỏi đây tôi cũng phải cứu cô ấy trước."
Hạ Duy không thể ngăn được nữa, nên chỉ đành im lặng mà đi theo hỗ trợ ở phía sau.
Lúc này tên Giang lại đến gần chỗ của Lạc Kỳ, nhìn cô nằm mê man như vậy mà cười chế giễu, còn muốn động tay động chân với cô.
"Nhìn kĩ thì rất xinh! Chẳng trách đàn ông lại mê đắm cô nhiều như vậy!"
Một tên đàn em ở phía sau lưng hắn ta lên tiếng, cười đểu.
"Chi bằng đại ca chơi cô ta đi! Chơi rồi xử lý thế nào cũng được!"
Lạc Kỳ dùng hết sức để giương mắt nhìn tên Giang, cô đang tỏ ra mình gai góc. Thực chất bây giờ cả người cô đã không còn sức phản kháng, nếu như hắn muốn làm càn thì cô cũng chỉ có thể chịu trận. Hắn ta thấy cô vẫn còn rất kiên định, nhướn mày hỏi.
"Sao vậy? Cô thấy thế nào? Ngoan ngoãn phục vụ đi rồi tôi sẽ thả cô ra."
Cô kinh tởm trừng mắt với hắn, sau đó không thương tình mà nhổ nước bọt vào người hắn. Tên Giang tức giận, tát cho cô một cái rõ đau rồi đứng dậy quát.
"Mẹ nó! Dám nhổ nước bọt lên người tao à?"
Hắn vừa nói vừa bất ngờ đưa chân đá vào bụng của Lạc Kỳ. Cơn đau kì lạ ấy lại truyền đến làm cô suýt không thở nổi, đau đến rã rời. Có thứ gì đó trào ra rồi lăn dài trên chân của cô. Dưới ngọn đuốc vàng, Lạc Kỳ vẫn đủ tỉnh táo nhìn ra được nó là máu. Điều đó chứng tỏ rằng, suy đoán của cô là đúng.
Nước mắt lại trào ra nhiều hơn, Lạc Kỳ vừa đau vừa phải cô gắng nói.
"Làm ơn... Tôi đau quá! Thả tôi..."
Mồ hôi nhễ nhại trên trán cô, nó đã trở thành nỗi đau quá đỗi rõ ràng và chua xót. Giây phút cô nhận ra mình đang mang trong mình một sinh mệnh bé nhỏ, cũng là lúc cô có nguy cơ sắp phải xa nó mãi mãi.
"Làm ơn... Thả tôi ra..."
Có tiếng động xào xạc từ trong các bụi cỏ gần đó. Vi Vũ xuất hiện, đôi mắt đen dưới ánh lửa càng thêm cháy bừng bừng khí thấy Lạc Kỳ thành ra như thế. Anh nhìn máu chảy dưới chân cô, ánh mắt cáng trở nên u ám thù hận đến đáng sợ. Tên Giang vừa quay người lại, đã không chút đề phòng không nghĩ anh có súng mà mất cảnh giác. Vi Vũ giương súng lên trực tiếp bóp cò bắn nát sọ hắn ta.
"Đại ca?"
"Đại ca?"
"Chúng mày dám nhúc nhích, tao nhất định sẽ khiến chúng mày có kết quả giống như nó vậy."