Vợ Nuôi 3: Má Chạm Môi Kề

Chương 71: Đau Tưởng Chết



Hạ Duy đứng ở ngay bên cạnh cũng cầm súng lên. Bọn người của tên Giang không nghĩ rằng sẽ có người tìm được đến nơi này nên không ai cảnh giác mang theo vũ khí. Bọn chúng chỉ đành để lại đại ca mình nằm thoi thóp trên đó quay người bỏ chạy.

Vi Vũ buông súng, lập tức bước từng bước chân dài đến của Lạc Kỳ cởi trói cho cô.

"Kỳ Kỳ?"

Anh ôm cô vào lòng, nhưng lại thấy mình giống như đang ôm một tảng băng lạnh giá. Ở nơi ẩm thấp này, cơ thể của cô trở nên yếu ớt. Hơn nữa bây giờ người cô rất đau, rất khó chịu, căn bản giống như con cá nhỏ thoi thóp trên thớt. Lạc Kỳ bám vào tay Vi Vũ, hai chân khẽ cử động, bụng dưới lại truyền đến cơn đau. Nước mắt cô trào ra, anh xót xa không thôi ôm chặt lấy cô rồi bế cô đứng dậy.

Giọng anh run lên, không rõ là vì rét lạnh hay vì sợ hãi.

"Không sao rồi! Không sao rồi!"

Cô nức nở, dùng chút sức lực yếu ớt của mình cố gắng nói với Vi Vũ.

"A... Cứu! Hãy mau... Cứu con của chúng ta! Cứu con của chúng ta!"

Anh như bị trời váng một cú xuống đầu đứng chết trân tại chỗ. Hai mắt long sòng sọc. Sóng mũi cay nồng lắng nghe tiếng nhịp tim mỏng manh của Lạc Kỳ.

Con của chúng ta?

Hạ Duy bên cạnh sửng sốt, nhìn xuống kĩ mới thấy hai chân của cô đang dính rất nhiều máu.

"Vu tổng! Cô Lý đang chảy rất nhiều máu!"

Anh hít thở nặng nề, không dám hé môi nói thêm lời nào, mà chỉ ôm chặt cô trong lòng rồi bắt đầu chạy. Chân đạp trên thảm cỏ khô dưới đất, tiếng xào xạc của lá cây bên bờ sông càng khiến lòng anh lạnh lẽo. Người ta thường nói ông Trời sẽ không tuyệt đường sống của bất kì một ai, chỉ cần họ có lòng. Vậy tại sao một người chưa từng làm hại ai như anh, một người chưa từng biết thế nào là gian ác như Lạc Kỳ lại phải chịu nhiều đớn đau như vậy?

Mộ của mẹ anh bị đào lên, ngay trong chính ngày anh muốn đưa cô đến để ra mắt. Bây giờ cô lại bị bắt cóc, cơ thể suy nhược lại còn chảy máu sắp có thể sẽ mất đi đứa con trong bụng.

Đoàn làm phim dậy sóng, khi nhìn thấy bộ dạng gần như cạn kiệt sự sống của Lạc Kỳ được Vi Vũ bế trên tay. Bọn họ muốn hỏi thăm tình hình, nhưng nhìn gương mặt toả ra ám khí doạ người của anh, thật sự không dám lên tiếng. Anh bế cô chạy một mạch lên xe, sau đó Hạ Duy cũng lên rồi phóng xe đến bệnh viện.

Trên đường đến đó, Lạc Kỳ hầu như rơi vào trạng thái mê man, tay chân lạnh cóng. Cô mơ màng, cơn đau ở đâu đó liên tục dội đến khiến mi tâm không thể giãn ra.

"Vi Vũ! Cứu... Con của chúng ta!"

"Vi Vũ! Vi... Vũ..."

Vi Vũ ôm cô trong lòng, hai tay run rẩy không biết nên xoa dịu chỗ nào trên người thì cô mới thấy ổn. Hơi thở của anh cũng trở nên gấp gáp, hoảng loạn, hầu như cũng giống cô lúc này bị ai đó lấy đi hết dưỡng khí. Anh hôn lên tóc cô, ôm chặt cô rồi lại lay người cô dậy.

"Kỳ Kỳ! Đừng sợ! Sẽ không sao hết! Anh sẽ cứu em! Nhất định sẽ cứu em!"

Cô khẽ lắc đầu, nước mắt lại ứa ra dựa dẫm vào người anh.

"Không... Phải cứu con chúng ta. A... Vi Vũ!"

Lạc Kỳ ngước lên nhìn, hai mắt nhòe đi rồi lại thấy rất rõ, dường như anh đang khóc. Hai mắt anh đỏ ngầu tối sầm, dưới những ngọn đèn đường bên ngoài liên tục vụt qua lại càng thêm thảm hại.

Lúc được đưa đến bệnh viện, Lạc Kỳ đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh được đẩy vào phòng cấp cứu. Vi Vũ chạy theo cả một đoạn, đến khi cánh cửa kia thì khựng lại, hai mắt vô hồn nhìn vào bên trong.

Vương Dịch Đình đang có ca trực, hay tin người vừa được đưa vào cấp cứu là Lạc Kỳ, lập tức thay áo để đến đó. Khi anh ấy vừa đến nơi, chỉ thấy Hạ Duy đang đứng ở gần chỗ hành lang, còn Vi Vũ vẫn đang đứng thừ người ra ở hàng ghế dài. Vương Dịch Đình chạy đến, muốn hỏi anh tình hình thế nào nhưng chỉ bị cơ thể dính đầy máu kia doạ một phen. Anh ấy biết mình không có cơ hội hỏi nhiều, ấn nút mở cửa chạy vào trong.

Vi Vũ thở hắt ra một hơi, nhìn hai tay mình đang dần bị những vết máu kia làm cho xỉn màu rồi khô lại.

Cứu con của chúng ta! Vi Vũ! Nhất định phải cứu con của chúng ta!

Từ lúc được anh bế trên tay, Lạc Kỳ rõ ràng đau đến không thở nổi nhưng vẫn không hề nói với anh như vậy. Cô chỉ xin anh hãy cứu lấy sinh mạng bé nhỏ chưa thành hình trong bụng, cứu lấy con của hai người. Nhưng ai cũng có thể hiểu được, một người thể trạng yếu lại ở nơi ẩm thấp chịu dày vò như Lạc Kỳ, việc giữ được mạng đã là may mắn. Cô không kêu đau với anh, nhưng lại chính vì những lời nói đó mà làm anh đau đến tưởng chết.

Phải. Anh đau quá. Thật sự đau đến mức tim như muốn vỡ vụn ra thành trăm mảnh, đau đến mức tưởng như sắp trút hơi thở cuối cùng trong dằn vặt, dày vò.

Cấp cứu được 2 tiếng đồng hồ, các y bác sĩ đều đồng loạt rời khỏi phòng bệnh, trong đó có Vương Dịch Đình. Vi Vũ đưa mắt nhìn, máy móc đứng dậy đi đến chỗ của anh ấy.

"Cô ấy thế nào?"

Anh ấy nhìn anh, ánh mắt đầy phức tạp. Tình hình của Lạc Kỳ không phải nghiêm trọng, nhưng khí hàn đã xâm nhập vào cơ thể dẫn đến bị nhiễm lạnh, nếu còn kéo dài sẽ rất dễ dẫn đến tê cứng mạch máu. Cũng may cô được đưa đến bệnh viện kịp thời, được chữa trị bằng biện pháp châm cứu các điểm huyệt và làm ấm cơ thể.

Vi Vũ nhìn anh ấy, nhíu mày. Bất giác cảm thấy câu mà mình sắp sửa nói ra sẽ khiến trái tim anh co lại.

"Vậy còn... đứa bé trọng bụng?"

Vương Dịch Đình nhìn anh, hai mắt cũng hiện ra rõ vẻ xót xa. Anh ấy biết tình yêu của Lạc Kỳ dành cho Vi Vũ lớn đến mức độ nào. Ngay cả việc đời tư có thể bị ảnh hưởng rất nhiều, nhất là chuyện có con ngoài luồng mà chưa kết hôn. Vậy mà cô vẫn vì yêu mà làm tất cả.

Anh ấy thở dài, trầm giọng nói.

"Đứa nhỏ... Không thể giữ lại được. Tử cung của cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa cơ thể yếu còn bị thể hàn xâm nhập. Sau này... E rằng sẽ rất khó mang thai."