Vợ Nuôi 3: Má Chạm Môi Kề

Chương 80: Mơ Về Tương Lai (H)



"Thích anh làm em! Nói đi nào! Ngoan!"

Vi Vũ nhẹ nhàng rót mật vào tai Lạc Kỳ, vỗ về bên cạnh cô, ôm lấy tấm lưng trần gợi cảm của cô. Cảm giác khoải cảm đến quên thân mình này khiến cô như rơi vào hoang lạc. Cô hoàn toàn bị anh thao túng, nghe theo ý của anh dù thường ngày rất ngại những chuyện như vậy.

Bấu chặt tay lên gối, cô nức nở.

"A... Em... Thích anh... Làm em. A..."

Anh cười thoả mãn, cảm nhận được thứ đó của mình như một cái cây cổ thụ cằn cỗi được tưới nước, no đủ và ướt át. Cảm giác trơn trượt dễ dàng này khiến anh đi sâu vào bên trong, không thể kìm lại được mà phóng thích toàn bộ tinh hoa đất trời.

Hạ thân run lên, co giật mấy cái khiến Vi Vũ suýt nữa kêu lên. Anh chậm rãi rút ra, ôm eo của Lạc Kỳ xoay lại đặt cô nằm xuống giường, tiếp tục quấn quýt. Cô lắc đầu nguây nguẩy, muốn cự tuyệt.

"Không... Đủ... Đã đủ rồi..."

"Anh không thấy đủ. Bao nhiêu lần cũng không đủ."

Lạc Kỳ hoảng loạn, thật sự đã không chịu đựng nổi nữa rồi. Bên dưới của cô rất ướt, làm cả một mảng ga giường cũng lưu lại mật hoa ái tình khiến cô đỏ mặt. Vi Vũ không cam tâm với những gì mình vừa làm, thật sự muốn gom trọn cơ thể này cất vào lòng mình. Anh vùi mặt vào ngực cô, cảm nhận sự căng tròn đầy đặn, thuận tiện đưa tay lên nhào nặn một chút.

Cô nhíu mày, cảm thấy lồng ngực của mình không ngừng phập phồng lên xuống theo nhịp. Vi Vũ nhân lúc cô đang mơ màng, tiếp tục đẩy thẳng lưng vào bên trong.

"Ha..."

Nước mắt của cô trào ra, rõ ràng không còn thấy đau nhưng nó cứ giống như một cái máy lập trình. Chỉ cần cảm nhận được thứ to lớn ấy di chuyển, tuyến lệ của cô lại căng tràn. Vi Vũ xót xa hôn lên mi mắt của cô, dù là vậy thì anh vẫn tham lam không chịu thoái lui. Đến khi cơ thể Lạc Kỳ mệt rã rời, cao trào cứ liên tục ập đến khiến cơ bụng không ngừng co rút, anh mới thôi rong ruổi.

Lúc này đã là 1 giờ sáng, Lạc Kỳ không mở được mắt mà nằm vùi mặt vào ngực Vi Vũ. Tóc cô còn ướt mồ hôi, lưng trần dán lên nệm, người được quấn chăn. Cô đột nhiên mơ hồ thấy được cảnh tượng tươi đẹp được vẽ ra ở tương lai. Không cần bôn ba với cuộc sống, không còn những mối nguy rình rập. Cô và Vi Vũ ở bên cạnh nhau, bình yên như thế, anh có công ty riêng, cô thì ở nhà chăm lo việc nội trợ. Tuy nấu ăn không ngon bằng anh, nhưng những món mà anh thích cô đều sẽ học và ghi nhớ.

Vi Vũ nhắm mắt lại, hôn lên tóc của Lạc Kỳ, cong môi mỉm cười.

***

Từ sau khi mọi việc đi vào đúng với quỹ đạo ban đầu, mọi thứ đã trở nên dễ dàng hẳn. Lạc Kỳ mặc dù không hoạt động trong lĩnh vực giải trí sôi nổi, nhưng tin tức về cô thi thoảng vẫn được đẩy lên hot search. Gần đây nhất, chính là thông tin cô được Vi Vũ cầu hôn, cả hai sắp sửa tiến hành hôn lễ. Có thể nói, hôn lễ này diễn ra nhất định sẽ gây chấn động từ Vô Tích đến Nam Kinh.

Tin tức được đăng lên lập tức hot rần rần, Vương Dịch Đình ở bệnh viện làm việc cũng không thể nào tập trung được. Anh ấy nhìn tấm ảnh chụp Lạc Kỳ trong thời gian gần đây nhất, cô ngày càng nhuận sắc và xinh đẹp hơn rất nhiều. Gặp được đúng người, nhất định sẽ khiến bản thân trở nên hoàn hảo.

"Anh nghĩ vu vơ gì đấy? Không định đi ăn với em sao?"

Cửu Mộc Hi quơ tay mấy cái trước mặt để gọi, lúc này Vương Dịch Đình mới tỉnh táo ra.

"À! Có. Đợi một lát!"

Quan hệ của anh ấy và Cửu Mộc Hi trong hai năm gần đây khá thân thiết. Có thể nhìn ra được, cô ấy rất thích Vương Dịch Đình, còn muốn cho anh ấy thấy tấm lòng của mình. Chỉ tiếc là, trong lòng người ta vẫn cứ hoài nhớ đến một hình bóng, nên không thể tùy tiện mở lòng. Đã từng là người đơn phương rồi tự làm mình tổn thương, anh ấy không muốn Cửu Mộc Hi cũng như vậy.

"Nghe nói Lạc Kỳ và Vi Vũ sắp kết hôn. Anh ấy là bạn thân của anh, có lẽ cũng báo với anh rồi phải không?"

Vương Dịch Đình gật đầu qua loa. Trong hai năm này Vi Vũ và anh ấy đã nói chuyện trở lại bình thường, nhưng cũng từ giây phút đó mà hiểu nhau theo một phương diện khác. Mộc Hi rất hào hứng khi nhắc đến câu chuyện tình yêu giữa Vi Vũ và Lạc Kỳ, trên đường đi ăn cứ luyên thuyên mãi.

"Vi Vũ thật sự rất tốt. Lạc Kỳ gặp được anh ấy, cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc nhất trên đời."

"Anh nói xem, cô ấy thật may mắn biết bao."

Anh ấy từ sau khi hay tin Lạc Kỳ giải nghệ muốn cùng Vi Vũ kết hôn đã không thấy vui, bây giờ Cửu Mộc Hi còn ở đây nói thêm vào. Cắt ngang lời của cô ấy, Vương Dịch Đình nói.

"Anh bận rồi. Hẹn em khi khác đi ăn vậy!"

"Ơ? Nhưng mà..."

Vương Dịch Đình đi lướt qua mặt Cửu Mộc Hi, làm tóc cô ấy bay lên nhè nhẹ. Một cô gái vẫn còn ngây thơ chưa rõ yêu là gì như vậy, sẽ ra sau khi biết mình chỉ là một kẻ đơn phương một người. Trong hai năm qua tới lui tại bệnh viện gặp gỡ Vương Dịch Đình, cô ấy nhận ra mình không chỉ đơn giản là ngưỡng mộ hay cảm kích. Mà đó còn là yêu thích, là loại cảm giác nảy sinh của tình cảm nam nữ.

Chỉ là, người đến sau lại gặp người đến sau nữa. Vương Dịch Đình cố chấp hai năm qua không quên được hình bóng của Lạc Kỳ, tâm tư thể hiện ngày một rõ. Là do Cửu Mộc Hi làm ngơ xem như bỏ qua, hay thật sự không hề hay biết?

Vương Dịch Đình đậu xe trước cửa nhà Vi Vũ. Anh ấy ngồi im ở đó, muốn thấy Lạc Kỳ từ trong nhà bước ra. Chỉ cần có cơ hội, anh ấy thật sự muốn bày tỏ lòng mình. Tiếc rằng bây giờ cô không giống như lúc trước, chỉ cần ra khỏi nhà đều có Vi Vũ ở bên cạnh. Nhìn hai người tay trong tay bước đi, Vương Dịch Đình chỉ biết ngậm ngùi, câm nín.