Cửu Mộc Hi vừa ngồi xem tivi ở phòng khách vừa nói chuyện với Lạc Kỳ. Cô lúc này đang ở nhà xem tạp chí, đợi Vi Vũ đi làm về sẽ cùng ăn cơm trưa. Thật ra mọi chuyện đều đã được tính toán, nên đối với cô hay anh cũng đều trở nên dễ dàng. Từ sau khi xác nhận giải nghệ Lạc Kỳ đã nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn cùng Vi Vũ. Sang năm anh đã 39 tuổi rồi, độ tuổi này cũng đã không còn trẻ để có thể đợi cô thêm được nữa.
"Bọn tôi đang lên kế hoạch, có thể là đầu năm."
Cô vừa nói vừa mỉm cười, niềm vui khó che giấu được trong ánh mắt. Những chuyện trong quá khứ bây giờ ngẫm lại, trải qua chúng thật không dễ dàng chút nào. Nếu như không phải Vi Vũ luôn bên cạnh nắm chặt tay cô không rời, cô nghĩ mình đã không thể vực dậy được. Tìm được một người yêu mình thật lòng đã khó, người ở bên cạnh vì mình chịu đựng và ở lại càng khó hơn.
Trong tổn thương lại có hạnh phúc. Cô phải thầm cảm ơn cuộc sống khốn khổ trước đây, đã để cho cô bước chân vào show biz và gặp được Vi Vũ, người đàn ông định mệnh của đời mình.
"Cô hạnh phúc như vậy, tôi rất mừng cho cô."
Mộc Hi cười, sau đó một lúc lâu lại thở dài.
"Bây giờ tôi chỉ thấy buồn cho tôi thôi."
Lạc Kỳ chớp mắt, đóng tạp chí lại chăm chú nói chuyện.
"Buồn chuyện gì? Cô và bác sĩ Vương có chuyện gì sao?"
Hai năm này Lạc Kỳ cũng biết ít nhiều về mối quan hệ của Mộc Hi và Vương Dịch Đình. Cô biết trong chuyện này, người thật sự thiệt thòi nhiều nhất chính là cô ấy. Vì trong lòng anh ấy, vẫn chưa quên được hình bóng của cô. Có điều cô và Mộc Hi là bạn thân, cũng giống như Vi Vũ và anh ấy. Nếu như chỉ vì chuyện tình cảm xảy ra vấn đề mà khiến tình bạn sứt mẻ, cô thật lòng không muốn như vậy.
Mộc Hi than ngắn thở dài.
"Anh ấy rất lạ, hồn vía cứ để đâu đâu ấy! Có lúc thì rất dễ chịu và gần gũi với tôi, nhưng đôi khi rất lạnh lùng, cứ như muốn tránh mặt tôi vậy."
Lạc Kỳ ngạc nhiên, giọng cũng cao lên một chút.
"Tránh mặt sao?"
"Ừm. Tôi thật không đoán nổi rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì trong đầu."
Cô khẽ thở dài. Nếu như để Mộc Hi biết được, tâm trạng của Vương Dịch Đình thất thường như vậy là vì cô mà ảnh hưởng, không biết cô ấy sẽ thế nào. Cửa mở ra, Vi Vũ cầm áo khoác đi vào bắt gặp ngay ánh mắt của Lạc Kỳ nhìn về phía ấy. Cô cong môi mỉm cười, nhưng thoáng chốc lại vụt tắt vì vẫn đang lo lắng chuyện Mộc Hi.
Lạc Kỳ ra sức an ủi.
"Cậu và anh ấy dù sao cũng chỉ mới quen biết và thân thiết gần đây thôi, vẫn nên từ từ đã. Thời gian lâu dài, anh ấy sẽ nhận ra được thôi."
Vi Vũ đặt đồ đạc sang một bên, bước đến đứng ở sau lưng Lạc Kỳ, đặt tay mình lên hai vai của cô. Khẽ mỉm cười, anh nhẹ nhàng hỏi.
"Bạn em sao?"
Cô nghiêng đầu sang một bên rồi ngước lên nhìn anh gật đầu cười, sau đó lại quay trở về cuộc trò chuyện, chốt hạ một câu.
"Chồng của tôi về rồi. Hẹn gặp cô sau nhé!"
Lạc Kỳ vừa cúp máy ngước lên, đã bắt gặp ngay khuôn mặt đảo ngược của Vi Vũ. Anh nheo mắt nhìn cô, từ góc độ này nhìn có thể thấy được xương hàm anh rất đẹp. Anh cúi xuống hơn chút nữa, cong khoé môi lên hỏi cô.
"Em vừa gọi anh là chồng?"
Cô xấu hổ, đỏ mặt nhìn đi chỗ khác.
"Em không biết gì hết."
Vi Vũ bước đến ngồi bên cạnh, sau đó liền kéo cô ngồi lên đùi mình. Hai người nhìn nhau, cô cứ đảo tròng mắt không dám nhìn về một điểm. Vi Vũ thật sự rất giỏi trong việc thao túng tâm lý, cô sợ mình lại ngây ngô nghe mấy lời đường mật của anh.
"Lời đã nói ra rồi, em còn muốn trốn tránh không định chịu trách nhiệm?"
"Em không có."
Lạc Kỳ cụp mắt, hai gò má đỏ lên hây hây. Anh càng kéo cô sát vào người mình hơn nữa, cúi mắt xuống ghé vào bên tai cô.
"Anh giao phó mình cho em rồi, em phải giữ anh thật kĩ."
Nhìn lại dáng vẻ của Lạc Kỳ trước đây, dù thời gian đã trôi qua hơn 7 năm, anh vẫn cảm thấy nét trong trẻo trong đôi mắt này không bao giờ giảm. Cô vẫn luôn mang lại cho anh nhựa xuân tươi trẻ, mang lại cho anh sức sống mà một trái tim cằn cỗi vốn dĩ không hề có. Cô bước vào thế giới của anh, thay đổi quỹ đạo, tính cách, cả con người anh cũng dần trở nên đổi khác. Anh không còn nhớ nổi dáng vẻ lạnh lùng trước đây của mình với tất cả mọi người ra sao nữa. Anh lại càng không nhớ nổi, quá khứ khốn cực của anh đã từng trải qua như thế nào.
Anh chỉ nhớ đến Lạc Kỳ, nhớ đến gương mặt thanh thuần của cô mỗi khi mỉm cười. Tình yêu sinh sôi nảy nở, hệt như một giấc mộng xuân được dệt ra trong trái tim anh.
Những ngày về sau, không mong áo nhung váy lụa, chỉ mong tóc bạc mái đầu, đời đời có nhau.
Vi Vũ đã chọn một căn nhà ở hướng biển để làm nơi hưởng tuần trăng mật. Anh đã chọn được một vị trí vô cùng hoàn hảo, thích hợp để ngắm trọn vùng biển bao la. Nơi này là dành riêng cho anh và Lạc Kỳ, nếu cô thích anh sẽ cho người dọn hết đồ đạc về, hoặc mua thêm mới. Chỉ cần cô muốn, bất cứ nơi đâu anh cũng sẽ cho cô một mái nhà.
Lạc Kỳ thì lại không mong anh vì mình mà phung phí, cô muốn sau khi giải nghệ sẽ tập trung làm một số công việc thiện nguyện. Thay vì bỏ tiền ra mua thêm nhà, cô chọn cách để anh mở cho mình một quỹ từ thiện. Vi Vũ gật đầu đồng ý. Anh tôn trọng mọi quyết định của cô. Quỹ từ thiện mang tên cô, vì cô mà xây dựng nên để mang đến cho bao nhiêu hoàn cảnh khó khăn một niềm vui mới.
"Vi Vũ! Cảm ơn anh!"
Lạc Kỳ hạnh phúc ôm chặt lấy Vi Vũ, vùi mặt vào ngực anh, tay siết chặt phần hông rắn rỏi.