Vô Tận Đan Điền

Chương 2300: Chạy ra ngoài tìm đường sống



Răng rắc!

Vừa dừng vô vọng chi thủy, rốt cuộc Ngân Diệp Bối cũng không kiên trì nổi và bị phá vỡ.

- Nguy hiểm thật!

Nhiếp Vân thở ra một hơi.

Nếu như hắn chậm hơn một chút nữa, Ngân Diệp Bối vừa vỡ thì hắn sẽ lâm vào phiền toái, còn muốn phân tinh thần ra quá khó khăn.

- Nhìn xem làm cách nào đi ra ngoài.

Thiên vân chi hỏa, vô vọng chi thủy không có hình thành công kích, Nhiếp Vân không hề khẩn trương, Phượng Hoàng chi dực tỏa sáng, hắn bay tới lối ra của Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình.

Lối ra là một thông đạo hẹp và chúa phong ấn rậm rạp chằng chịt.

Phong ấn này là do Kiền Huyết lão tổ tự mình bố trí, chỉ cần va chạm sẽ làm đối phương chú ý.

Khó trách tiểu nữ hài nói nàng cũng không có biện pháp, hiện tại xem ra cho dù nàng là chưởng khống giả duy nhất của Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình, là khí linh cũng bất lực.

- Nếu dùng Lưu Quang và trường kiếm cường công, có thể phá vỡ phong ấn nhưng làm thế sẽ bị Kiền Huyết lão tổ phát hiện...

Nhìn một hồi, Nhiếp Vân cau mày.

Thực lực của hắn hiện tại còn cách chúa tể quá xa, một khi bị phát hiện khẳng định không cách nào đào thoát.

Chỉ có thần không biết quỷ không bỏ chạy mới là vương đạo.

Lúc này là phong ấn của chúa tể tự mình bố trí, muốn thần không biết quỷ hay phá vỡ thì khó khăn.

- Kỳ thật chủ nhân đang nắm đồ vật chuyên môn bài trừ phong ấn, ta vừa rồi cảm ứng được đồ vật do lão chủ nhân luyện chế mà thành, nó có thể phá vỡ phong ấn của đối phương, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện!

Nhiếp Vân suy nghĩ nên làm thế nào đào tẩu, lúc này một tiếng nói vang vọng bên tai.

- Ta có đồ vật bài trừ phong ấn? Cái gì?

Nhiếp Vân sững sờ, tại sao mình có đồ vật này mà không biết?

còn là đồ “Lão chủ nhân” luyện chế, ban đầu ở trong thập tuyệt cổ địa hắn không có thứ này.

- Ah...

Trong nội tâm đang kỳ quái, một đồ vật bay tới, liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân sững sốt.

- Phá Thiên Trùy? Ngươi nói là thứ này?

Nhiếp Vân nháy mắt, nhìn tiểu nữ hài đi tới, vẻ mặt không thể tin được.

Phá Thiên Trùy chính là thứ hắn đạt được Kiền Huyết kỳ thi trong bảo hố hoàng cung, vốn tưởng rằng chỉ là đồ vật bình thường tới cực điểm nên thu vào nạp vật thế giới và không quan tâm tới, chẳng lẽ là kiện pháp bảo này sao?

- Đúng thế,, đây là thứ lão chủ nhân chuyên môn luyện chế để vượt qua không gian, có thể phá vỡ phong ấn, phi thường lợi hại, hoàn toàn phát huy uy lực có thể phá vỡ phong ấn và chạy ra ngoài, hơn nữa cũng không có chút vấn đề nào.

Tĩnh Tâm gật đầu, trong lời nói mang theo tự tin nồng đậm.

- Tại sao luyện chế/

Cầm Phá Thiên Trùy, gương mặt Nhiếp Vân đầy nghi hoặc.

Nếu không phải thứ này làm trường kiếm chúa tể thần binh phát ra tiếng thanh minh, hắn căn bản sẽ không lấy, bởi vì cho dù vẻ ngoài hay nội tại thì nó quá bình thường, không có chút thu hút gì cả, hoàn toàn không giống pháp bảo lợi hại.

- Chính là phương pháp luyện hóa đơn giản ah.

Tĩnh Tâm nói.

- Ách...

Trong lúc nghi hoặc, Nhiếp Vân nhỏ một giọt tinh huyết vào trong Phá Thiên Trùy.

Rầm rầm!

Vừa luyện hóa, Nhiếp Vân cảm thấy Phá Thiên Trùy sinh ra biến hóa, dường như nó cởi sạch cũ nát nguỵ trang lúc trước, đột nhiên nó sinh ra hào quang kinh người.

Nhiếp Vân đã giật mình.

Lúc này Phá Thiên Trùy tỏa ra hào quang lạnh lùng giống như bảo thạch giấu trong nước bùn, chỉ có triệt để luyện hóa mới tỏa ra hào quang sáng ngời.

- Không phải chúa tể thần binh, cũng không phải hỗn độn thần binh nhưng là uy lực lại không yếu hơn Lưu Quang và trường kiếm.

Nội tâm Nhiếp Vân rung động.

Binh khí này không phải hỗn độn thần binh, chúa tể thần binh nhưng có uy lực không kém gì chúa tể thần binh, tại sao có thể có binh khí kỳ quái như thế?

Khó trách lúc trước bị Kiền Huyết hoàng triều gác xó không có người để ý tới, hiện tại xem ra cũng không phải người khác không nhìn được hàng, mà là binh khí quá cổ quái.

- Thử xem!

Ngạc nhiên xuất hiện và biến mất, Nhiếp Vân cầm Phá Thiên Trùy trong tay, hắn nhìn chằm chằm vào phong ấn xa xa.

Triệt để luyện hóa Phá Thiên Trùy cũng làm cho hắn hiểu ra đây là binh khí ẩn chứa lực lượng khổng lồ, Tĩnh Tâm nói không sai, chỉ cần vận dụng tốt, lặng lẽ phá vỡ phong ấn quả thực dễ như trở bàn tay.

- Đi!

Ngón tay điểm một cái, Phá Thiên Trùy tỏa ra hào quang sáng ngời, nó đánh thẳng vào trong phong ấn.

Ầm ầm ầm!

Phong ấn chấn động và xuất hiện thông đạo cực lớn.

- Quả nhiên không kinh động người bố trí!

Nhìn thấy phong ấn bị phá, cũng không có lực lượng nào thoát ra ngoài, Kiền Huyết lão tổ cũng không có phát hiện gì, đôi mắt Nhiếp Vân tỏa sáng và cười hắc hắc.

- Tĩnh Tâm, ngươi theo ta hay ở lại nơi này?

Phá vỡ phong ấn, tùy thời cũng có thể đào tẩu, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Tĩnh Tâm.

- Ta không đi được, chỉ có thể ở tại chỗ này... Ta không thể rời khỏi Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình, ta cũng không có biện pháp rời đi.

Tĩnh Tâm lắc đầu.

Nàng là không gian chi tâm, cũng là khí linh của Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình, bản thể không đi được, khẳng định cũng không cách nào rời đi, trừ phi Nhiếp Vân có thể luyện hóa Tĩnh Tâm Bình.

Hiện tại hắn không phải chúa tể, rất rõ ràng còn không xong.

- Chờ ta trở thành chúa tể sẽ tới tìm ngươi.

Biết rõ đối phương đi không được, Nhiếp Vân cũng không xoắn xuýt, hắn bàn giao một câu, thân thể khẽ động và hóa thành điện quang thoát ra khỏi phong ấn, bàn tay lật một cái và thu Phá Thiên Trùy vào trong người.

- Ân? Vẫn còn trong hỗn độn hải dương, còn wor cổ thuyền của Kiền Huyết hoàng thất...

Ra khỏi Hỗn Độn Tĩnh Tâm Bình, Nhiếp Vân lập tức nhìn rõ tình hình trước mắt, hắn vẫn ở cổ thuyền, bây giờ có thể làm là nghĩ biện pháp thoát đi.

Nghĩ vậy thân thể hóa thành một hạt trôi nổi trên không trung.

Tinh thần cảm giác của cường giả chúa tể quá mạnh mẽ, trước kia giấu bí mật như vậy cũng bị phát hiện, lần này đào tẩu phải cẩn thận hơn mới được.

May mắn Kiền Huyết lão tổ không biết đang nói chuyện với ai, tất cả lực chú ý đang tập trung lên người khác, dường như không phát hiện tình hình trong Tĩnh Tâm Bình.

- Tiêu Diêu Tiên? Mấy người kia là ai? Chẳng lẽ cũng đều là chúa tể?

Giấu ở không trung, Nhiếp Vân nhìn mấy người trước mắt, vừa nhìn liền khiếp sợ.

Mấy người kia thu liễm khí tức nhưng lực lượng thâm bất khả trắc, trong đó còn có một người quen, Tiêu Diêu Tiên!

Tại sao có nhiều chúa tể như thế?

Biết rõ những người này đều là chúa tể, Nhiếp Vân không dám tiếp tục quan sát, loại người này hơi không cẩn thận sẽ bị phát hiện, nên cẩn thận một ít mới tốt.