Vô Tận Đan Điền

Chương 2917: Người thông minh



Mở miệng bảy thành lợi ích, nói rất hào phóng, trên thực tế đây là tình huống thành lập ở trước khi không có lấy được bảo tàng!

Trước dùng lợi ích hư vô mờ mịt ổn định mình và Triệu Nhiễm, như vậy mới có thể dùng tinh lực lớn hơn hợp tác phá vỡ di tích.

Hơn nữa hắn nói là vật phẩm phân ra bảy thành, trên thực tế để cho vị Hạo Viên này danh tiếng lớn nhất, không phải là bảo tàng trên người hắn, mà là một bộ vũ kỹ hắn sáng tạo!

Nếu như không đọc qua Tàng Thư khố, Nhiếp Vân cũng sẽ không biết chuyện này, bởi vì rất nhiều tin tức của Hạo Viên bị cao tầng của Hỏa Thần tông cố ý che giấu!

Đọc một lượt nhân sinh của Hạo Viên, người này đích thật là một thiên tài chính cống.

Người này sáng chế ra một bộ vũ kỹ cực kỳ lợi hại, nổi danh khắp thiên hạ!

Theo lý mà nói, vũ kỹ là hắn sáng tạo, có quyền lợi phân phối, nhưng cao tầng của Hỏa Thần tông thời đó mơ ước vũ kỹ này, nhất định bắt buộc hắn hiến tặng cho tông môn.

Song phương vì chuyện này trở mặt, Hạo Viên cùng cao tầng thời đó quyết liệt.

Sau không biết đã trải qua cái gì, không có ghi lại cặn kẽ, chỉ biết là Hạo Viên cùng người của Hỏa Thần tông quan hệ không tốt, cho tới cuối cùng bỏ mình ở nơi nào cũng là bí mật.

Thân là cao tầng tông môn, lại đi cướp đoạt vũ kỹ của một vị trưởng lão, hơn nữa còn không thành công, có thể nói là chuyện xấu lớn nhất trong nhà, cho nên mặc dù thực lực của Hạo Viên rất cường đại, nhưng không có lưu lại danh tiếng gì lớn.

Bởi vì biết chuyện này, tất cả đều tránh không nói, thời gian lâu dài liền trở thành lịch sử, biến mất ở trong trường hà.

Nhiếp Vân biết những chuyện này, là vì đọc được trong một quyển cổ tịch hồi ký, nếu không phải thế giới nạp vật đặc thù, là không cách nào nhớ rõ.

Mặc dù La Hạo ngôn ngữ thành khẩn, nhưng ánh mắt lóe lên quang mang, biết sự tình của Hạo Viên quyết không dưới mình, khẳng định đã sớm biết những thứ này, nói như vậy, bề ngoài chỗ tốt cực lớn, trên thực tế lại lưu chỗ tốt lớn nhất cho mình.

Hạo Viên trưởng lão trọng yếu nhất chính là bộ vũ kỹ kia, nếu có thể học, không nói ngang dọc Hoàn Vũ Thần giới, nhưng ít nhất thực lực có thể tăng một đoạn lớn... Đối với người tu luyện mà nói, bảo vật tốt hơn nữa, cũng đâu thể so với thực lực bản thân.

- Tốt!

Biết những tình huống này, Nhiếp Vân cũng không nói, mà cười một tiếng, gật đầu đáp ứng.

Dù sao không quen những người này, đến lúc đó chỉ cần nhìn chăm chú La Hạo là được.

Triệu Nhiễm biết Hạo Viên trưởng lão không nhiều, nghe được bảo tàng phân hắn bảy thành, sắc mặt vui mừng, thấy Nhiếp Vân đáp ứng, cũng không do dự đáp ứng, nhận lời:

- Yên tâm đi, có chúng ta xuất thủ, bảo tàng tất nhiên bắt vào tay...

- Vậy làm phiền hai vị sư huynh!

Thấy hai người đáp ứng, ánh mắt La Hạo sáng lên, tiếp theo nhìn về phía Nhiếp Vân:

- Mới vừa rồi nghe sư huynh nói, có lẽ hiểu Hạo Viên trưởng lão rất nhiều, có thể trước thời hạn nói ra, để cho mọi người tham khảo hay không!

- Ta... cũng chỉ là ở trong một quyển sách thấy mấy câu, biết có một người bảo thủ, không phục giáo hóa như vậy, về phần cái khác thì không rõ lắm!

Nghe được câu hỏi của hắn, trong lòng Nhiếp Vân cười lạnh.

Trước cho ra phương thức phân phối hậu đãi, để cho hắn yên tâm không cảnh giác, sau đó sẽ làm bộ như vô tình hỏi ra, mục đích rất đơn giản, muốn biết mình hiểu Hạo Viên này bao nhiêu!

- Ân? Nếu là như thế thì có chút khó khăn... vì hiểu rõ vị trưởng lão này, chúng ta có thể trước thời hạn làm ra chuẩn bị...

La Hạo khó xử.

- Đây thật là di tích do Hạo Viên trưởng lão lưu lại, không chỉ quan hệ các ngươi, cũng quan hệ an nguy của ta, biết, tuyệt đối tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn... có phải La sư đệ biết một ít gì hay không? Không ngại chia xẻ cho chúng ta, để chúng ta nghiên cứu một chút!

Đoán ra mục đích của đối phương, trong lòng Nhiếp Vân cười lạnh, ngay sau đó mủi dùi vòng trở lại.

- Ta...

Thấy bộ dáng thiếu niên không biết gì cả, không giống giả bộ, La Hạo thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lắc đầu:

- Ta biết cũng không nhiều, liên quan tới vị trưởng lão này, tông môn không có lưu lại thư tịch gì, Trưởng Lão điện cũng không có bài vị của hắn, tình huống cụ thể như thế nào, chỉ có thể đi vào quan sát...

Nói đến đây, La Hạo lắc đầu một cái.

- Tốt lắm, có biết hay không cũng không sao cả, bất kể người này thực lực ra sao, nhưng người đã sớm chết rồi, khi còn sống thủ đoạn nhiều hơn nữa, sau khi chết cũng không có gì! Ta xem chúng ta cũng đừng do dự ở chỗ này, nhanh đi thôi!

Thấy hai người bọn họ quấn quít chuyện của Hạo Viên trưởng lão, Triệu Nhiễm mở miệng.

Làm đệ tử hạch tâm, có địa vị và thân phận ngạo nhân, hắn quen kiêu ngạo, ở trong mắt hắn, một trưởng lão chết không biết bao nhiêu năm lưu lại di tích mà thôi, nếu tìm được, không cần phải ở chỗ này kỷ kỷ méo mó, trực tiếp xông tới phá vỡ là được!

- Triệu Nhiễm sư huynh nói đúng, ta xem chúng ta đi thôi!

Bị Triệu Nhiễm cắt đứt, La Hạo không tiện hỏi tiếp, cười một câu, thân thể thoáng một cái bay đi.

Thấy hắn bay lên, những người khác rối rít theo ở phía sau.

Mặc dù Nhiếp Vân dưới tình huống gần người có sức chiến đấu của Hoàng cảnh, trên thực tế lại không đạt tới Hoàng cảnh, không cách nào phi hành, bất quá, hắn cũng không ngụy trang, bàn tay động một cái, phát ra một đạo ba động, ngay sau đó tiếng gió gào thét, Thần thú phi hành bay tới, tung người rơi ở phía trên.

Thấy hắn ngồi Thần thú phi hành, mọi người hiển nhiên đều sửng sốt.

Cường giả Hoàng cảnh có thể tự phi hành, Thần thú phi hành cơ hồ không ai ngồi, vị sư huynh này đây là ý gì?

- Thực lực của ta chỉ có Vương cảnh đỉnh phong, còn không cách nào phi hành, chỉ có thể ngồi Thần thú, các vị đi về phía trước, ta theo sát là được!

Thấy ánh mắt của mọi người kỳ quái, Nhiếp Vân mở miệng nói.

- Ha hả, ta biết, sư huynh cứ tự nhiên, yên tâm, chúng ta cũng sẽ không nói ra!

Triệu Nhiễm “bừng tỉnh đại ngộ” nói.

Hắn thấy, “sư huynh” trước mắt này là phụng lệnh chưởng môn, không thể tùy ý triển lộ tu vi, ngồi Thần thú phi hành, là cố ý che giấu thực lực.

Nếu không cao thủ ngay cả hắn cũng không cách nào chiến thắng, làm sao có thể ngay cả phi hành cũng không biết?

Nghe được hắn nói, những người khác giống như cũng biết rõ, không hỏi thêm gì nữa.

- Ha hả!

Thấy biểu tình của mọi người như hiểu, Nhiếp Vân cũng đoán được một ít, theo sát ở sau lưng, thẳng tắp bay về phía trước.

Thật giả giả thật a!