Vô Tận Đan Điền

Chương 2918: Kẽ hở



Lúc này, phùng má giả làm người mập, còn không bằng dứt khoát thừa nhận, như vậy người khác còn tưởng rằng hắn là cố ý, từ đó ngộ phán thực lực chân thật của hắn.

Nhiếp Vân muốn chính là cái hiệu quả này, đúng như dự đoán, đã đạt tới.

Tiếng gió nghẹn ngào, mấy bóng người từ bầu trời gào thét mà qua, xé ra từng đạo khí lãng màu trắng.

Nếu như để những người khác thấy một màn như vậy, tuyệt đối sẽ tràn đầy kinh ngạc, có thể bay trên trời, còn có thanh thế như thế, thực lực mấy người này ít nhất đều là cường giả Hoàng cảnh.

Ô!

Mấy người ngừng lại.

- Sư huynh, đây chính là di tích chúng ta cần tìm!

Trong đám người một thanh niên lông mày như kiếm xoay người lại.

Khí tức trên người hắn phá không, vừa nhìn liền biết thực lực bất phàm, ít nhất đạt tới Hoàng cảnh trung kỳ, mà “sư huynh” để cho hắn cung kính, lực lượng lại bình thường, còn ngồi ở trên lưng một con Thần thú phi hành.

Ngồi Thần thú phi hành, chứng minh vẫn không thể tự chủ phi hành, không có đạt tới Hoàng cảnh... đệ tử tông môn lấy thực lực vi tôn, dựa theo thực lực mạnh yếu sắp xếp, một cường giả Hoàng cảnh trung kỳ gọi một người không tới Hoàng cảnh là “sư huynh”, thậm chí thái độ cung kính, không giống giả bộ, không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt khó có thể tin tưởng.

- Ân!

Người được gọi là “sư huynh” vụng về từ trên lưng Thần thú phi hành nhảy xuống, vỗ đầu Thần thú một cái, lúc này mới nhìn về hoàn cảnh phía trước.

Là một sơn cốc bình thường, cây cối rậm rạp che khuất bầu trời, trùng gọi chim hót, vang dội ở bên tai.

- Ở địa phương nào?

“Sư huynh” nhìn một vòng, cau mày.

Không chỉ hắn, thanh niên áo trắng ở bên cạnh cũng tràn đầy kỳ quái.

Sơn cốc trước mắt an tĩnh bình lặng, không nhìn ra năng lượng ba động chút nào, ngay cả khí tức phong ấn cũng không, không có bất cứ dị thường nào a.

- Đây chính là chỗ thông minh của Hạo Viên trưởng lão, hắn biết sau khi chết, nhất định sẽ có vô số người tìm, cho nên cố ý giữ lại thủ đoạn, đừng nói chúng ta không phát hiện được, cho dù cường giả Hoàng cảnh viên mãn tới, cũng khó phát hiện...

Sư đệ kia cười một tiếng nói:

- Mấy người chúng ta có thể tìm được cũng là vận khí!

Vừa nói người này vừa đi về phía trước, mấy bước đi tới bên cạnh một nham thạch trong sơn cốc, ở trên không trung đột nhiên bóp mấy thủ ấn, ngón tay nhẹ nhàng câu ra.

Ông!

Nham thạch bay lên, lộ ra kẽ hở chỉ bằng một người.

- Ngươi nói di tích của Hạo Viên trưởng lão... ở chỗ này?

Thanh niên áo trắng sửng sốt một chút:

- Ngươi không nói đùa chứ?

Bất kể nói thế nào Hạo Viên trưởng lão cũng là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Hỏa Thần tông, cho dù chết, lưu lại di tích cũng sẽ có phong ấn siêu cường, mở ra không gian cự đại. Trước mắt chỉ là khe núi bình thường, tùy ý có thể thấy được, không có dấu vết lực lượng cải tạo... Di tích lại ở chỗ này?

- Đây cũng là chỗ cao minh của Hạo Viên trưởng lão! Người khác đều cho rằng sau khi hắn chết mộ huyệt sẽ phù hợp thân phận, mở ra một không gian hoàn toàn mới, trên thực tế hắn căn bản không có động tới lực lượng Hoàng cảnh, mà như người bình thường, giấu ở một hang động bình thường!

Trong mắt thanh niên kia tràn đầy tán dương:

- Sơn độngnhư vậy, ở trong dãy núi không biết bao nhiêu. Căn bản không có người để ý... chính vì vậy, cho dù di tích của hắn ở Hỏa Thần sơn, lại có thể giữ được nhiều năm như vậy không bị phát hiện!

- Thông minh!

Người được gọi là “sư huynh” gật đầu một cái.

Rất nhiều cường giả vì bảo tồn pháp thân sau khi chết, sẽ ngụy trang di tích cực kỳ tốt, lợi dụng các loại thủ đoạn, bố trí các loại bẫy rập, lừa gạt đám người đi tầm bảo.

Như vậy mặc dù có thể lừa gạt được một ít người thực lực nhỏ yếu, nhưng gặp phải cường giả, nhìn một cái liền thấu ngụy trang, không những không được tác dụng, còn sẽ lộng khéo thành vụng.

Nói trắng ra là, vô luận thủ đoạn ngụy trang cao hơn nữa cũng có dấu vết, cường giả muốn phát hiện, đều có tích khả lần theo, Hạo Viên trưởng lão lựa chọn địa phương, là một chỗ bình thường, cho dù phát hiện, cũng rất khó hoài nghi.

- Vào thôi!

Mọi người lần nữa nhìn một hồi, phát hiện trong khe đúng là không có bất kỳ phong ấn, thanh niên kia chui vào trước.

Kẽ hở có chút ẩm ướt, ánh mặt trời chiếu không vào, hơi lộ ra mờ tối.

May là tất cả mọi người thực lực không kém, cho dù ở trong u tối cũng có thể thấy rõ tình huống chung quanh.

Trong kẽ hở giống như một lối đi gập ghềnh, mọi người không ngừng tiến tới, đi ước chừng mười phút, kẽ hở tăng chiều rộng không ít, nhưng thủy chung không tới cuối.

- Chúng ta đi nửa ngày đã không dưới mười dặm, lối đi dài như vậy, các ngươi làm sao tìm được?

Người được gọi “sư huynh” có chút kỳ quái.

Mọi người đi hơn mười dặm, xuống phía dưới cũng mấy dặm, từ đầu đến cuối thứ gì cũng không phát hiện, ngay cả một dấu vết cũng không có, tiến vào nơi sâu như vậy... không phải chỉ là may mắn đơn thuần mà thôi!

Dù sao, cho dù người thực lực không kém, cũng không thể nào ở dưới tình huống không có mục đích, chui vào trong sơn động chật hẹp lâu như vậy.

- Mấy người chúng ta ban đầu thi hành một nhiệm vụ, là bắt bộ một con Mặc Vận Linh Hồ... Thiết trí mấy chục bẫy rập, vốn tưởng rằng bắt vào tay, ai ngờ Mặc Vận Linh Hồ bị ép, chui vào dưới nham thạch lúc trước, tiến vào kẽ hở! Vì Mặc Vận Linh Hồ này chúng ta hao tốn mấy chục ngày bố trí, tự nhiên không muốn để cho nó chạy trốn, cho nên một đường đuổi theo, lúc này mới tìm được di tích!

Thanh niên kia nói.

- Ân!

“Sư huynh” gật đầu một cái.

- Nhiếp Vân sư huynh, Triệu Nhiễm sư huynh xin chớ nóng nảy, nơi này cách di tích còn khá xa... Ban đầu chúng ta là đuổi theo suốt một ngày!

Trong đám người một thanh niên cười nói.

- Một ngày?

“Sư huynh” chắt lưỡi.

Những người này chính là đám người Nhiếp Vân đi tìm di tích của Hạo Viên trưởng lão, người gọi “sư huynh” chính là Nhiếp Vân.

Vốn tưởng rằng cái gọi là di tích, sẽ núp ở trong phong ấn, không nghĩ tới lại giấu ở trong kẽ hở do Thiên Địa hình thành, cách mặt đất xa như vậy.

Khó trách để cho người ta khó có thể phát hiện, cho dù cường giả Hoàng cảnh viên mãn, cách mặt đất xa như vậy, linh hồn cũng rất khó thấm vào.

Biết trong thời gian ngắn không đến được, Nhiếp Vân không hỏi thêm nữa, theo sát đám người La Hạo, tăng thêm tốc độ.

Kẽ hở giống như trước, càng đi càng rộng, càng xuống phía dưới, độ ẩm cũng càng ngày càng lớn, đi nửa ngày, trong khe đã tràn đầy nước chảy, mọi người không thể không vào trong nước, tiếp tục đi về phía trước.