Vô Tận Trùng Sinh

Chương 283: Thử ăn trộm Hỗn Nguyên Thạch



Đứng ở giữa ngã ba mỏ quặng, đang không biết đi theo hướng nào thì có một tên đệ tử ở phía sau vượt qua mặt Khương Thần phóng vào một ngã rẽ.

Tuy không biết làm sao mọi người lại vội vàng như vậy nhưng nhất định là có nguyên nhân. Nghĩ đến đây, Khương Thần không hề chần chừ, cũng nhanh chân bước vào ngã rẽ mà tên đệ tử kia vừa mới bước vào.

Càng xuống sâu mỏ Hỗn Nguyên Thạch, Khương Thần càng phát hiện ra nhiều ngã rẽ đan xen tạo thành mê cung dưới lòng đất. Mà tên đệ tử vừa rồi lúc này cũng đã mất dạng.

Xung qunh lúc này vang lên rất nhiều tiếng đào bới. Hiển nhiên đây chính là nơi tập trung đông người khai thác nhất.

Khương Thần không đi theo hướng động khẩu phát ra nhiều tiếng vang nhất mà quan sát lớp đất đá xung quanh một phen, sau đó hướng tới một động khẩu hẻo lánh đi tới.

Leng keng!!!

Bước vào trong động khẩu hẻo lánh kia, Khương Thần chợt nhìn thấy trên mặt đất bày ra một đống Hỗn Nguyên Thạch. Phía trước còn có một tên đệ tử dáng người cao lớn đang bổ từng nhát búa xuống khối đất to lớn trước mặt.

Khương Thần tháo ra chiếc sọt sau lưng, đang định tìm vị trí thuận lợi để đào bới. Thanh âm leng keng kia lúc này chợt dừng lại. Khương Thần ngẩng đầu nhìn lên liền thấy nam đệ tử kia cũng đang cảnh giác nhìn về phía mình.

Nam tử kia sau khi nhận ra cảnh giới của Khương Thần có chút thấp kém, hắn liền không chút khách khí quát lên:

“Đi ra ngoài! Mạch khoáng này do ta phát hiện ra trước.”

“Huynh đệ, ngươi làm vậy không khỏi quá tham lam a.” Khương Thần cười cười khẽ nói.

“Cút.”

Khương Thần chỉ khẽ lắc đầu, cũng không đôi co với nam tử kia nữa, hắn xách theo dụng cụ tìm kiếm một động khẩu khác.

Tình huống này xảy ra cũng không chỉ một lần. Trong mỗi động khẩu đều có người đang khai thác Hỗn Nguyên Thạch, nhìn thấy Khương Thần bước vào liền đều không khách khí tuyên bố đây là địa bàn của ta, ngươi mau cút ra bên ngoài!

Điều này rốt cuộc giải thích bởi vì sao vừa rồi tất cả mọi người đều vội vàng chạy xuống mỏ quặng. Đây chẳng phải là tới tranh giành vị trí tốt hay sao?

Không tìm được động khẩu thích hợp, Khương Thần liền sờ nắn bức tường dày trước mặt, hắn rốt cuộc cảm nhận được một tia Hỗn Nguyên Chi Khí vờn quanh.

“Đào từ đây đi.”

Khương Thần nói đoạn liền vác theo dụng cụ miệt mài đào bới vị trí vừa mới tìm thấy.

Nửa ngày cứ thế trôi qua, thời điểm chiều muộn buông xuống, tất cả mọi người rời khỏi hầm mỏ báo cáo thu hoạch. Khương Thần dựa theo tinh thần lực cảm nhận rốt cuộc vượt mức chỉ tiêu.

Hắn không vội vã đem số dư kia đi nộp mà giấu ở một vị trí không ai ngờ đến. Bản thân chỉ mang đủ số chỉ tiêu là một trăm khối Hỗn Nguyên Thạch cùng với giấu đi khoảng hai mươi khối trong đai lưng áo, đem lên mặt đất.

Trước cửa hầm mỏ, vẫn là tên đệ tử cầm gương đồng kia chiếu qua từng người một. Thỉnh thoảng lại xuất hiện vài tên đệ tử đưa cho nam tử kia vài viên Hỗn Nguyên Thạch, vài tên đệ tử đó liền được thông qua, gương đồng cũng chỉ quét qua loa lên người hắn mà thôi.

“Hóa ra còn có 7H6kS loại chuyện tốt này.” Khương Thần cười nhạt khẽ nói.

Hắn biết nơi đâu cũng tồn tại loại buôn gian bán lận như thế này. Hiển nhiên mấy tên đệ tử đút lót kia cũng muốn ăn trộm vài khối Hỗn Nguyên Thạch mà đem một phần trong số đó biếu xén nam tử gác cửa.

Đến lượt Khương Thần qua cửa, hắn không đem một phần Hỗn Nguyên Thạch mình lấy được đút lót cho nam tử kia mà ngược lại âm thầm để cho tinh thần lực bao phủ thân thể hòng đánh lừa gương đồng.

Kết quả quả nhiên như hắn dự đoán, gương đồng không có hiện tượng gì xảy ra, hắn thành công trót lọt.

“Ha ha, khó trách vị La Chinh trưởng lão kia muốn “phạt” ta đi tới đây lao dịch.” Khương Thần cười nhạt khẽ nói trong miệng: “Đây chẳng phải là âm thầm giúp ta làm việc xấu hay sao?”

“Xong rồi thì đi ra, lề mề. Không nhìn thấy có người ở phía sau hay sao?” Nam tử cầm gương đồng nhìn thấy Khương Thần nhẹ nhàng bước ra, khóe miệng còn nở nụ cười giảo hoạt, hắn cảm thấy có chút khó chịu, liền liên tục thúc giục.



Ngày kế, mặt trời lên cao quá ba sào thì Khương Thần mới chịu tỉnh dậy. Thật lâu không vận động nặng khiến cho thân thể hắn có chút ê ẩm. Sửa soạn một hồi, nhìn thấy trong gian thạch động không còn ai, Khương Thần mới lặng lẽ đứng dậy đi ra ngài.

Bên ngoài khu mỏ lúc này cũng đã không còn bóng người. Hiển nhiên tất cả mọi người bởi vì sợ dậy muộn sẽ mất đi địa điểm quen thuộc cho nên mới dậy sớm chạy tới khu mỏ dành vị trí.

Trước cảnh này, Khương Thần cũng không xuất hiện bất kì chút vội vã nào. Hắn vẫn bình tĩnh cầm lấy dụng cụ đi tới mỏ Hỗn Nguyên Thạch.

“Ngươi đi đâu?” Nam tử gác mỏ nhìn thấy Khương Thần xách dụng cụ chạy tới hầm mỏ lúc này lập tức ngăn lại khẽ nói.

“Khai thác Hỗn Nguyên Thạch.” Khương Thần không mặn không nhạt đáp.

“Khai thác Hỗn Nguyên Thạch?” Nam tử kia có chút không tin tưởng, hỏi ngược lại.

“Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?” Khương Thần không coi chuyện đến muộn làm một thứ quan trọng, hắn ung dung nói.

“Không vấn đề gì.” Nam tử cầm gương đồng chiếu lên người Khương Thần. Nhận ra Khương Thần không mang theo trữ vật giới chỉ, lúc này mới cho hắn đi qua.

“Chẳng qua nhắc nhở ngươi chút, hôm nay nếu như không đủ chỉ tiêu nhất định sẽ không được đi ngủ.”

“Đa tạ đã nhắc nhở.” Khương Thần cười nhạt đáp.

Đoạn, hắn xách theo dụng cụ đi vào trong hầm mỏ.

Có thể dùng tinh thần lực để vượt qua kiểm tra của pháp bảo, hắn hiện tại có thể thỏa sức khai thác. Chỉ cần đủ chỉ tiêu của ngày hôm đó, số còn lại tùy ý thu vào trong nhẫn trữ vật. Thời điểm chạy ra ngoài dùng tinh thần lực che giấu liền có thể trót lọt.

Liên tiếp trong một tuần, Khương Thần đều sử dụng tinh thần lực để che giấu hành vi phạm tội của mình. Thậm chí để có thể có nhiều thời gian ở hầm mỏ, hắn thậm chí còn giả vờ như bản thân chưa đạt chỉ tiêu, xin ở lại hầm mỏ để khai thác thêm Hỗn Nguyên Thạch.

Chỉ trong một tuần đó, nhờ có tinh thần lực linh mẫn, hắn cảm nhận được mấy khu vực có nhiều Hỗn Nguyên Thạch. Đem nó khai thác hết, hắn không những đủ chỉ tiêu mà còn trót lọt lấy đi hơn ba ngàn Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm.

Phải biết tại mỏ Hỗn Nguyên Thạch này chỉ có khoảng bảy mươi đệ tử cả chấp hành chức vụ cả chịu phạt tới khai thác. Mỗi ngày tính cả không đủ chỉ tiêu lẫn đủ chỉ tiêu cũng chỉ rơi vào năm đến sáu ngàn Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm.

Năm đến sáu ngàn Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm một ngày đối với một tông môn như Linh Vân Tông đây quả thực quá ít ỏi bởi vì tính theo hàng ngày, hàng tháng, số lượng tài nguyên cung cấp cho đệ tử là quá khổng lồ.

Chính bởi vì vậy cho nên tông môn mới cần các đệ tử đi làm nhiệm vụ hàng ngày. Tông môn dựa vào vật phẩm mà đệ tử thu được để định giá, thông qua đó tính toán khen thưởng.

Lại nói, một ngày hơn bảy mươi người thu thập được khoảng sáu ngàn Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm thế nhưng trong một tuần Khương Thần đã ăn bớt được một nửa số đó. Đây quả thực là con số to lớn.

Mà đối với Khương Thần trong hoàn cảnh hiện tại, số lượng Hỗn Nguyên Thạch đó quả là con số lớn.

Mặc dù khai thác Hỗn Nguyên Thạch mệt mỏi thế nhưng Khương Thần vẫn không quên công việc của bản thân. Đến tối muộn hắn sẽ một mình rời đi khỏi thạch động tìm chỗ không có người để luyện chế dược liệu hòng chế ra mỹ phẩm làm đẹp.

Bởi vì lý do bản thân không trực tiếp tạo ra được lửa cho nên phải dùng củi đốt cùng với nồi nấu để tinh lọc. Chính bởi điều này dẫn tới nhiều lần Khương Thần bị giám công hầm mỏ phát hiện ra.

Lần nào hắn cũng bị đối phương đuổi về khiến cho tổn hao không ít dược liệu.

Trong suốt một tuần đó, hắn rốt cuộc thành công chế ra loại nước thuốc có đặc tính gần giống với kem dưỡng da trên Lam Hải Tinh. Sau khi thuê một vài tên đệ tử sử dụng loại nước thuốc này, hắn nhận thấy nó quả thật có diệu dụng giống như các mỹ phẩm chăm sóc da trên Lam Hải Tinh, thậm chí tác dụng của nó còn mạnh hơn thứ đồ trên Lam Hải Tinh kia vài lần.

Đây chính là đánh dấu bước đầu công cuộc làm giàu của Khương Thần tại Linh Vân Tông.

Hiện tại, sau khi luyện chế xong loại nước thuốc này, Khương Thần đặt tên nó là Dưỡng Nhan Linh Dịch. Thứ đồ này trên thực tế cũng không phải lỏng hoàn toàn. Có cảm giác giống như chất dẻo mà lại không phải dẻo. Bôi lên da người lại khiến cho nó tan chảy ra đồng thời ngấm vào da rất nhanh.

Khương Thần sau khi cho vài người dùng thử có hiệu quả, hắn mới dám thử trên chính da của mình để kiếm tra kĩ hơn về tác dụng của nó đối với da.

Tuyệt hảo!

Đây chính là hai từ hắn dùng để miêu tả Dưỡng Nhan Linh Dịch.

Một tuần thời gian trôi qua, Khương Thần đúng hẹn chế tạo thành công Dưỡng Nhan Linh Dịch, thế nhưng Bạch U Cơ vẫn chưa thấy xuất hiện, cũng không biết có việc bận gì có thể khiến cho một người quan tâm về nhan sắc như nàng cũng không thể phân tâm mà chạy đến.

Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử