Vô Tận Trùng Sinh

Chương 293: Buôn lời bán lãi



Mấy ngày sau, Trương Nhị Huyền rốt cuộc gom đủ số dược liệu mà kt cần. Hắn lúc này cầm theo lợi nhuận đến tìm đối phương.

Trong gian nhà gỗ nhỏ, Khương Thần lúc này hắn đang ngồi nhàn nhã thưởng thức trà. Trương Nhị Huyền một bên cười nịnh nọt báo cáo tất cả hoạt động thu mua trong mấy ngày qua.

“Ngươi vất vả rồi.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

“Không chút vất vả. Hà hà, được vinh dự làm việc cho lão đại chính là phúc ba đời họ Trương ta.”

Vốn biết Khương Thần là đệ tử của trưởng lão nội môn, Trương Nhị Huyền liền không dám mơ tưởng kết giao với đối phương nữa. Không ngờ đối phương lại tin tưởng giao cho mình công việc quan trọng như vậy, đây khiến cho Trương Nhị Huyền cảm động phát khóc.

Hiện tại loại tâm tư muốn nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thay cho Khương Thần, Trương Nhị Huyền hắn cũng đều có.

“Không cần vuốt mông ngựa.” Khương Thần lạnh nhạt nói.

Đoạn, hắn lại giao cho Trương Nhị Huyền ba mươi bình Dưỡng Nhan Linh Dịch nói:

“Mỗi ngày chỉ có thể cung cấp cho ngươi mười lăm bình. Đây chính là hạn mức tối đa của ta. Ba mươi bình này chính là mấy ngày qua chậm rãi luyện chế.”

Tiếp nhận ba mươi bình Dưỡng Nhan Linh Dịch, Trương Nhị Huyền chỉ thấy đây là Hỗn Nguyên Thạch chứ không phải loại đồ vật dành cho nữ tử nữa.

Hắn tự nhủ trong lòng, nếu như loại đồ vật này đánh ra danh tiếng tại nội môn, trở về nhất định phải tăng thêm chút giá cả.

“Ngươi trở về đi. Thời điểm bán hết liền có thể tùy thời đến gặp ta. Về sau lợi nhuận liền có thể tự cầm. Số còn lại giúp ta mua thêm chút tài liệu.”

Khương Thần đưa cho Trương Nhị Huyền một mảnh giấy ghi rất nhiều các loại tài liệu từ linh dược tới chế phù. Cũng không biết Trương Nhị Huyền đọc có hiểu hay không, hắn sau đó cũng không giải thích gì thêm.

“Được lão đại. Không làm phiền lão đại ngươi nghỉ ngơi.” Trương Nhị Huyền giống như một tên người làm, nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa, bộ dáng to béo của hắn phối hợp với cử động này lộ ra mười phần buồn cười.

“Ngươi cũng không cần sợ hãi ta ăn thịt ngươi. Trước giờ ta rất hòa đồng.” Khương Thần híp lại hai mắt, nở nụ cười nó với Trương Nhị Huyền còn chưa đi ra.

Trương Nhị Huyền gật gật đầu không nói gì, sâu trong mắt lại hiện lên chút ớn lạnh.

Nụ cười của Khương Thần lại gợi nhớ cho hắn thời điểm người này kể lại chuyện giết chết Trần Phong.

Hắn lúc đó cũng là nụ cười như vậy!

Hết sức vô hại nhưng khiến cho lòng người rét lạnh!

Lại trải qua một tuần nữa, đồn thổi về Dưỡng Nhan Linh Dịch đã truyền khắp Linh Vân Tông. Hiện tại nếu như hỏi ở nơi đâu náo nhiệt nhất, vậy thì đó chính là khu vực nhà ở của đệ tử ngoại môn. Chính xác thì ở trước cửa nhà Trương Nhị Huyền.

Bởi vì tính khan hiếm của Dưỡng Nhan Linh Dịch, mà loại công dụng nó mang đến quá hấp dẫn cho nên ngày đêm đều có đệ tử túc trực tại trước cửa nhà Trương Nhị Huyền đợi ngày mới để đăng kí mua.

Thậm chí hành tung của Trương Nhị Huyền đều sẽ bị những người này theo dõi.

Bọn họ muốn biết Trương Nhị Huyền này là nhập hàng từ đâu, nguồn gốc xuất xứ của Dưỡng Nhan Linh Dịch từ đâu mà có.

Tất nhiên hiện tại Khương Thần cùng với Trương Nhị Huyền đã đổi địa điểm trao đổi Dưỡng Nhan Linh Dịch đề phòng các đệ tử khác biết. Lúc này hắn cùng với Trương Nhị Huyền đã hẹn nhau tại một đình viện hẻo lánh sau núi. Nơi đây bình thường cũng rất ít người qua lại cho nên thường cũng không có ai nghĩ Trương Nhị Huyền sẽ chạy tới đây.

Khương Thần hắn không muốn chỉ vì chút đồ vật này mà khiến cho nhiều người tìm đến làm ảnh hướng đến việc mình tu luyện.

Hiện tại sau mấy tuần thời gian, kinh mạch của hắn đã hồi phục hoàn toàn. Thực lực theo đó cũng tăng lên thất trọng Tiền Nguyên Cảnh. Dự tính trong vòng một đến hai tuần nữa với dược tài cùng Hỗn Nguyên Chi Khí từ Hỗn Nguyên Thạch, hắn có thể thuận lợi tiến vào Nguyên Thể Cảnh.

Đến lúc đó Khương Thần có thể chân chính luyện ra đan dược. Cũng là lúc hắn có thể bắt đầu mở rộng kiếm tiền tại Linh Vân Tông.

“Lão đại, đám người kia quả thật bám dai không khác gì đỉa đói. Ta phải đi vòng vòng vài lần mới có thể cắt đuôi được bọn họ.” Trương Nhị Huyền thở hổn hển hướng về phía Khương Thần nói.

Mấy ngày nay hễ rời khỏi nhà, Trương Nhị Huyền đều sẽ lọt vào tầm mắt theo dõi của các đệ tử trong tông môn. Đây không chỉ các nữ đệ tử theo dõi hắn mà không thiếu nam đệ tử để có thể mua được Dưỡng Nhan Linh Dịch cho người trong mộng của mình mà theo dõi Trương Nhị Huyền.

Hiện tại khó khăn lắm Trương Nhị Huyền mới có thể cắt đuôi được đám đệ tử kia để tới nhận hàng của Khương Thần.

“Phải không?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngươi thực sự cắt đuôi được hết?”

“Hừ! Lão đại nói vậy là không tin tưởng ta sao? Mặc dù ta có chút to cao thế nhưng thân pháp lại vô cùng nhanh a. Hiện tại chạy đua với ta, lão đại ngươi không khéo còn thua thảm hại.” Trương Nhị Huyền sắc mặt hiện lên vẻ quả quyết nói. Thậm chí hắn còn không ngại so sánh bản thân mình với Khương Thần. Đây quả đúng là hình mẫu của loại nam nhân tự luyến.

“Hai ngươi còn định nghe lén đến bao giờ.” Khương Thần không trả lời Trương Nhị Huyền, ngược lại hướng lên không trung khẽ nói.

Trên nóc đình viện vang lên thanh âm lộc cộc. Ngay sau đó từ trên không nhảy xuống hai đạo bóng người. Y phục thướt tha, sắc hương ngào ngạt. Hai đạo nhân ảnh này phân biệt liền là Viên Uyển Linh cùng Viên Uyển Nhi. Chính là đồng đội lúc trước hợp tác cùng với Khương Thần làm nhiệm vụ săn giết Thị Huyết Biên Bức.

Hai người sau khi bị Khương Thần phát hiện, khuôn mặt hiện lên hai rặng mây hồng. Viên Uyển Nhi lè lưỡi cười hì hì nói:

“Ta nghe lỏm hai ngươi nói chuyện, các ngươi không trách chứ?”

“Hóa ra là tỷ muội nhà các ngươi. Dám theo dõi ta sao?” Trương Nhị Huyền nhìn thấy hai IrTq3S tỷ muội họ Viên, khuôn mặt hắn thoáng đỏ lên. Hiển nhiên vừa rồi nói hơi quá với Khương Thần, hiện tại xấu hổ.

“Hì hì, ai bảo tốc độ ngươi chậm như vậy. Ngươi có thể cắt đuôi được đám người kia chứ không thể thoát khỏi cặp thiên lý nhãn của ta.” Viên Uyển Nhi cười hì hì, giơ hai ngón tay chỉ vào hai mắt mình nói.

Viên Uyển Linh ở một bên trầm tĩnh hơn, nàng hướng Khương Thần nói:

“Không nghĩ tới ngươi mới là người phía sau cung cấp Dưỡng Nhan Linh Dịch cho tên mập này bán.”

Khương Thần không nói gì, chỉ đưa ánh mắt đạm mạc nhìn nàng.

Không khí lúc này có chút lúng túng. Hai tỷ muội họ Viên không biết tiếp theo nên nói gì, mà Khương Thần cũng không mở lời đáp lại hai nàng.

Đương lúc Trương Nhị Huyền định hóa giải bầu không khí xấu hổ này, thanh âm lạnh nhạt của Khương Thần vang lên:

“Không phải sau đó ngươi nên nói gì sao? Cái gì mà có thể bán cho ta vài bình hay không chẳng hạn?”

Bị Khương Thần phát hiện ra suy nghĩ của mình, khuôn mặt Viên Uyển Linh biến đỏ. Quả thật vừa rồi nàng dự định sẽ nói như vậy. Không nghĩ tới Khương Thần lại im lặng không tiếp chuyện, chính vì thế lời tới cửa miệng lại phải nuốt trở lại.

“Nếu như ngươi không muốn bán, vậy thì bỏ đi.” Viên Uyển Linh cười cười đáp, cũng không thấy nàng có vẻ gì là giận dỗi.

“Ngươi muốn mua liền liên hệ với Trương Nhị Huyền. Ta chỉ là người cung cấp Dưỡng Nhan Linh Dịch cho hắn, quyền bán hay không là ở hắn.” Khương Thần khẽ lắc đầu. Hắn làm sao không nhìn ra tâm tư hai tiểu nữ tử này. Chẳng qua hắn lười bóc tách mà thôi.

Viên Uyển Linh kia nhìn thì như không quan tâm Dưỡng Nhan Linh Dịch thế nhưng Khương Thần hiểu được sức hút của thứ đồ này đối với nữ tử. Hắn có dám chắc chín thành nữ tử nghe thấy diệu dụng của loại đồ vật này đều sẽ điên cuồng vì nói.

Viên Uyển Linh cùng Viên Uyển Nhi chỉ là nữ tử bình thường, giả như không quan tâm nhưng chính các nàng mới là những người quan tâm Dưỡng Nhan Linh Dịch nhất. Bằng chứng chính là cả hai đều theo dõi Trương Nhị Huyền tới tận nơi này.

“Thật sao?”

“Đúng vậy. Hai người muốn mua liền phải thông qua Trương đại gia ta.” Trương Nhị Huyền đạt được khẳng định của Khương Thần, lúc này hướng tới hai vị tỷ muội thị uy.

“Ta tâm tình tốt liền bán rẻ cho, tâm tình không tốt liền không bán cho các ngươi.” Trương Nhị Huyền cười hắc hắc nói.

“Hừ hừ, ngươi thị uy cái gì. Ngươi còn nợ tiền tỷ muội ta đây này. Nếu như ngươi còn không trả, nhất định sẽ phải lấy Dưỡng Nhan Linh Dịch ra thế chấp.” Viên Uyển Nhi bĩu môi, bày ra bộ mặt ghét bỏ nói.

“Chuyện này…” Trương Nhị Huyền nghe Viên Uyển Nhi nói vậy, mặt dày đỏ lên, hắn có chút ấp úng đáp: “Để sau lại nói để sau lại nói.”

“Không được, ngươi đã nợ từ rất lâu rồi, còn không trả ta sẽ nói chuyện này với tất cả mọi người trong tông môn.” Viên Uyển Nhi lạnh lùng nói, dường như hiện tại nàng mới đang ở thế chủ động.

Quả thật hiện tại nàng đang ở thế chủ động. Nếu như để chuyện này phát tán toàn tông môn rằng Trương Nhị Huyền vay tiền nữ tử mãi không chịu trả, mặt mũi hắn chính là mất hết.

“Bà cô nãi nãi a…được rồi ta bán Dưỡng Nhan Linh Dịch cho ngươi không được sao.” Trương Nhị Huyền lộ ra khuôn mặt khổ sở nói: “Theo giá thị trường hiện tại là một trăm năm mươi Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm một lọ, Trương đại gia liền cắn răng giảm cho các ngươi mười Hỗn Nguyên Thạch vậy.”

“Không được, phải giảm hai mươi.” Viên Uyển Nhi giơ lên hai ngón tay, ngẫm lại một lúc, nàng giơ cả bàn tay ra nói: “À không, năm mươi Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm.”

“Hút máu người a…hai người các ngươi đây là triệt đường sinh sống của người khác.” Trương Nhị Huyền giật mình nhảy dựng lên, hắn không chút do dự kêu thật to.

“Hừ…mới một trăm Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm ngươi đã nhảy dựng vậy sao? Không nói tới nợ cũ, lãi mỗi ngày của chúng ta cũng là hai mươi Hỗn Nguyên Thạch hạ phẩm rồi.” Viên Uyển Nhi nhẩm nhẩm tính, cuối cùng giơ ra hai ngón tay, miệng nói kết quả.

“Bà cô nãi nãi a…vài ngày nữa liền gom đủ Hỗn Nguyên Thạch, các ngươi đừng triệt đường sống của người khác a.”

“Không được, một trăm Hỗn Nguyên Thạch.” Viên Uyển Nhi lắc đầu kì kèo.

Nàng mới chỉ nghe danh Dưỡng Nhan Linh Dịch, cũng chưa được chứng thực công dụng thực sự của nó cho nên dùng một trăm Hỗn Nguyên Thạch đi mua, đối với nàng cũng có chút tiếc nuối.

“Được rồi, chẳng phải mấy ngày qua ngươi đã kiếm được rất nhiều Hỗn Nguyên Thạch sao?” Thanh âm lạnh lùng của Khương Thần lúc này vang lên: “Cứ đưa cho bọn họ đi, dù sao cũng là chỗ quen biết.”

Viên Uyển Nhi cùng Viên Uyển Linh nghe Khương Thần nói vậy, ngoài miệng không nói gì thế nhưng khuôn mặt lại tỏ rõ cả hai đang vô cùng kích động. Hai lọ Dưỡng Nhan Linh Dịch giá thấp nhất cũng hơn hai trăm Hỗn Nguyên Thạch, bọn họ đây cũng là tiết kiệm được một khoản kha khá.

“Ngươi nhìn xem. Đây mới thực sự là đại nam nhân.” Viên Uyển Nhi hướng về phía Khương Thần cười hì hì nói.

Đoạn, quay sang Trương Nhị Huyền, khuôn mặt hiện lên vẻ chán ghét, nàng bĩu môi nói:

“Còn ngươi chỉ xứng làm đại bàn tử thôi.”

“Lão đại, ngươi…” Trương Nhị Huyền nhìn Khương Thần, có cảm giác bản thân bị đưa ra làm đá kê chân, khuôn mặt hiện lên vẻ sầu khổ.

“Đưa cho bọn họ mỗi người hai lọ đi. Dù sao ta cũng không tiếc số Hỗn Nguyên Thạch này, ngươi tiếc cái gì.” Khương Thần hừ lạnh nói.

Dứt lời, hắn cũng không xem ba người xử lý chuyện này thế nào, một thân một mình đi về chỗ ở.

Hiện tại kinh mạch đã khôi phục, việc ưu tiên của hắn liền là tu luyện, cũng không có nhiều thời gian chạy ra ngoài như lúc trước nữa.

Bên kia, ba người Trương Nhị Huyền vẫn còn đang giằng co mấy lọ Dưỡng Nhan Linh Dịch.

Nhìn bốn lọ Dưỡng Nhan Linh Dịch rơi vào trong tay hai tỷ muội họ Viên, Trương Nhị Huyền lòng đau như cắt. Khuôn mặt buồn khổ giống như vừa mất đi người thân.

“Ha ha…đây chính là Khương Thần cho tỷ muội bọn ta. Số tiền ngươi nợ bọn ta vẫn phải trả đầy đủ cả gốc lẫn lãi.” Viên Uyển Linh nhìn thấy Trương Nhị Huyền giống như vô cùng tiếc nuối, nàng liền đưa than trong lúc cháy nhà, bồi thêm một câu khiến cho sắc mặt đối phương co quắp.

“Tại sao Trương đại gia ta lại khổ thế này.”

“Trời đã sinh ra Nhị Huyền, làm sao còn ra một đôi tỷ muội họ Viên.”

“Nói lung tung liền đánh chết ngươi.”

Không Khoa Học Ngự Thú Truyện sủng thú cực hay, phá đảo mọi bảng xếp hạng tại Trung. Mn không nên bỏ lỡ siêu phẩm!