Chương 24: Thẩm vấn
Mặc dù Tần Nguyệt Trì đang cúi đầu, không có nói gì, dù quần áo nàng mộc mạc, không đánh phấn hay trang điểm nhưng trong đại điện, nàng vẫn là tồn tại lóa mắt, khiến cho bất kỳ ai thấy đều không khỏi cảm thán hảo nghiêng nước nghiêng thành.
Nàng phảng phất là vưu vật trời sinh, có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt nam nhân.
Mà điểm này chính là chỗ khó chịu nhất của Triệu Phượng.
“Hừ, cho ngươi thanh cao, chờ cho con trai bảo bối của ngươi tới xem ngươi còn có thể thong dong được không.”
Nghĩ đến đây Triệu Phượng nhịn không được âm u cười, rất chờ mong chuyện tiếp theo xảy ra.
Tần Nguyệt Trì ánh mắt tĩnh lặng, ưu nhã ngồi trong đại sảnh. Có điều mặc dù tĩnh lặng nhưng tay đã nắm chặt góc áo, biểu thị nàng đang cảm thấy lo lắng.
Đắc tội Luyện Khí Đại Sư của Khí Điện? Trần nhi làm sao khờ như vậy? Mặc dù Tần Nguyệt Trì không biết xảy ra chuyện gì nhưng nàng biết rõ Tần Viễn Hoành nếu như không có chứng cứ xác thực thì sẽ không đồng ý yêu cầu của các trưởng lão làm ra chuyện lớn như vậy.
Nhìn vẻ mặt hưng phận và tức giận của Triệu Phượng cùng Tần Phấn, của chư vị trưởng lão Tần gia, trong lòng Tần Nguyệt Trì đã triệt để thất vọng và khổ sở với Tần gia. Gia tộc này thật đã không thể sống tiếp được nữa, lòng nàng đã lạnh như băng hàn sắt thép rồi.
Lúc này Triệu Phượng nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Tần Nguyệt Trì, nhất thời hóa giận.
“Tần Nguyệt Trì, ngươi có biết xấu hổ hay không, ngươi sinh con hoang mang tai hoa lớn cho Tần gia, ngươi lại thờ ơ không việc gì. Sớm biết tiểu súc sinh này có thể gây ra đại họa thì đã ngâm chết hắn trong lòng heo rồi.”
Tần Nguyệt Trì ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Triệu Phượng, đột nhiên khóe miệng lộ ra chút trào phúng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh băng của nàng đảo qua tất cả trưởng lão, giễu cợt nói:
- Con trai nhỏ của ta là súc sinh, thì các ngươi là cái gì? Chẳng phải đều là lão súc sinh sao?
“Ngươi...!”
Triệu Phượng và mấy vị trưởng lão đều giận run người.
“Tần Nguyệt Trì, ngươi đám nói lão phu như thế, ta là trưởng bối của ngơi đó, vô liêm sỉ.”
Lão nhân kia tức đến mức tóc đều dựng đứng lên.
Hắn là tam thúc Tần Nguyệt Trì, xem như là nhân vật đời trước của gia tộc, thân phận rất cao.
Tần Nguyệt Trì lạnh lùng liếc hắn, trong con ngươi xinh đẹp đã phủ đầy hơi nước. Mà trên mặt lại hiện ra tiếu dung, từ chối trả lời. Những người Tần gia này năm đó mình về cũng đều không có nhìn mình lấy một lần, bây giờ miệng mắng Trần nhi, còn muốn mình tôn trọng hắn, quả thật là si tâm vọng tưởng.
Tần Nguyệt Trì xem như đã hoàn toàn nhìn thấu đám người Tần gia kia rồi.
Lão giả thấy Tần Nguyệt Trì ngay nhìn đều không nhìn mình, liền nóng mặt, giận dữ gầm thét lên:
- Tần Nguyệt Trì, ta đang hỏi ngươi đó.
Lúc này một người trung niên bên cạnh Tần Viễn Hoành đột nhiên mở miệng:
- Tam thúc, xin ngài bớt giận, tam muội cũng là lo lắng cho Tần Trần mà thôi, ngươi là trưởng bối đừng chấp nhất nàng làm chi.
Người này chính là phụ thân Tần Dĩnh, nhị ca Tần Nguyệt Trì, Tần Viễn Chí. Toàn bộ Tần gia trừ lão gia tử Tần Bá Thiên ra thì chỉ có hắn là có chút chiếu cố Tần Nguyệt Trì.
“Ta mà muốn tính toán với nàng sao? Năm đó nếu như không phải nàng trốn nhà ra ngoài thì Tần gia chúng ta cũng sẽ không trở thành trò cười ở Đại Tề Quốc.”
Lão giả tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, ngực phập phồng.
Tần Viễn Chí cười khổ, vừa tính nói gì thì đột nhiên...
Két!
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, cửa chính Nghị Sự điện liền bị mở ra. Tất cả mọi người ngoảnh đầu nhìn lại thì đã thấy Tần Cương và một đám hộ vệ mang đến một người trẻ tuổi.
Thiếu niên kia đi ở giữa rất nhiều hộ vệ, cước bộ vững vàng, nét mặt bình tĩnh, giữa lông mày hiện ra vẻ anh tuấn đầy chí khí, thái độ phảng phất như là bọn người Tần Cương đang bảo vệ hắn, có một loại thong dong không hiểu.
Sau lưng Tần Trần, Tần Dĩnh cũng đi theo hộ vệ tới, nhìn Tần Viễn Chí lắc đầu cười khổ.
Tần Viễn Chí thở dài, hắn để cho nữ nhi canh ngoài cửa, là để hắn đi tránh đầu gió, lại không nghĩ đến Tần Cương đã mang Tần Trần đến đây, thật là phiền toái.
Mắt nhìn Tần Viễn Hoành, Tần Viễn Chí trong lòng cũng không biết làm cảm giác gì, hắn biết đại ca này của mình là ngạo khí bực gì.
Nếu như năm đó tam muội không tự mình rời đi, mà là gả vào Hoàng cung thì với thân phận Quốc Cữu Gia sẽ làm cho hắn tiến một bước dài trong triều, được phong thành Quốc Công, khai tông lập phủ cũng không phải không thể.
Chỉ là chuyện này đã vì Tần Nguyệt Trì mang theo Tần Trần về nhà mà hóa thành bọt nước. Mấy năm này đại ca vẫn còn canh cánh chuyện đó trong lòng, từ xưa đến nay luôn không chịu để xuống.
Trưởng lão gia tộc bất mãn với Tần Nguyệt Trì cũng vì lý do này.
Trong sảnh Nghị Sự điện.
Tần Trần sau khi đi vào, trước tiên là nhìn Tần Nguyệt Trì, phát hiện mẫu thân không có bị thương gì thì mới cóc chút yên tâm ngẩng đầu nhìn kỹ mọi người trong đại sảnh.
Trong những người này, có người Tần Trần quen, cũng có người hắn không quen, nhưng cảm giác duy nhất mà hắn cảm nhận được thì chỉ có lạnh lùng.
Phảng phất Nghị Sự điện không phải là gia tộc Nghị Sự điện mà là Hình Đường.
Hình Đường thẩm vấn tội phạm.
“Tần Trần, thấy gia chủ sao còn không quỳ xuống.”
Một gã trưởng lão thấy bộ dáng tự nhiên của Tần Trần, giận tím mặt nói.
Tần Trần nhàn nhìn đối phương nói:
- Gia chủ? Ai là gia chủ?
“Làm càn, đương nhiên là gia chủ Tần Viễn Hoành.”
Trưởng lão kia vỗ ghế ngồi, cả giận nói.
“Ha hả.”
Tần Trần cười lớn:
- Ta nhớ tòa phủ đệ này là của Định Võ Vương Phủ đi? Lúc nào trở thành An Bình Hầu Phủ rồi? Lẽ nào ta nhớ nhằm rồi?
“Làm càn!”
“Lớn mật!”
Vài tên trưởng lão giận tím mắt, đều phẫn nộ quát.
Ngay cả ngồi ở chủ tọa, từ đầu đến cuối vẫn bảo trì lạnh lùng Tần Viễn Hoành cũng chau mày, trong con ngươi hiện ra chút tia sáng lạnh.
Triệu Phượng bên cạnh mừng thầm, hét lớn tiếng:
- Gia chủ, chư vị trưởng lão các ngươi đều thấy rồi đó. Tên tiểu súc sinh này vô pháp vô thiên, bây giờ ngay cả Gia chủ cũng không chịu nhận, như vậy thì để hắn tiếp tục sống ở Tần gia thì nhất định sẽ có đại họa.
Tần Viễn Hoành lạnh lùng nhìn Tần Trần, nói:
- Tần Trần, lần này gọi ngươi đến là vì chuyện của Lương Vũ Đại Sư. Ngươi nói đi, ở Khí Điện ngươi đã đắc tội Lương Vũ Đại Sư thế nào?
“Ta không có gì để nói.”
“Hừ, ta biết tiểu súc sinh này sẽ chơi xấu mà.”
Triệu Phượng giọng the thé nói:
- Phấn nhi, kể đầu đuôi ngọn ngàng chuyện tên tiểu súc sinh này đắc tội Lương Vũ Đại Sư cho chư vị trưởng lão nghe.”
Tần Phấn liền từ trong đám người đi ra, mắt âm lãnh nhìn Tần Trần, lớn tiếng mà nói:
- Chư vị trưởng lão, mấy hôm trước ta mang theo Hắc Diệu Minh Thạch được phụ thân bỏ ra giá lớn đấu giá được đến Khí Điện tìm Lương Vũ Đại Sư nhờ ngài luyện chế Bảo Binh. Lúc đó Lương Vũ Đại Sư đã đáp ứng thỉnh cầu của ta, nhưng tên Tần Trần này không việc gì làm lại đi chọc giận Lương Vũ Đại Sư...