Võ Thần Chúa Tể

Chương 25: Bạo phát



Chương 25: Bạo phát

Tần Phần thêm mắm thêm muối kể chuyện lần trước, đội mấy cái mũ lên đầu Tần Trần, sau cùng nói:

- Nếu không vì Tần Trần thì Tần gia làm sao sẽ đắc tội Lương Vũ Đại Sư, làm cho chúng ta tổn thất nhiều bảo vật như thế. Nếu cứ thế này mãi thì e là sau này người Tần gia muốn làm việc ở Khí Điện cũng sẽ bị người ta làm khó dễ.

Tần Trần đứng trong sảnh, cảm giác được bốn phương quăng tới ánh mắt cùng diễn trò với Tần Phấn, trong lòng nhàn nhạt cười.

“Mấy thứ này cho dù là tính cả Hắc Diệu Minh Thạch vào thì bất quá chỉ tổn thất có bảy chục ngàn ngân tệ mà thôi, đối với Tần gia chỉ là chín trâu mất một sợi lông, bọn họ làm như sắp phá sản vậy, thật là buồn cười.”

Một gã trưởng lão lạnh lùng nói:

- Tần Trần, ngươi còn có gì để nói không?

Người này là Nhị trưởng lão Tần gia, có thể coi là một nhân vật, vai vế là thúc bá Tần Viễn Hoành. Mẫu thân Tần Trần trước kia nếu có thể trở thành Vương Phi thì hắn cũng có thể kiếm được một chức quan trong triều. Có điều bởi vì Tần Nguyệt Trì bỏ trốn cho nên mới không việc gì làm ở trong gia tộc ngồi không, thành ra hắn hận hai mẹ con thấu xương.

Tần Trần lười giải thích, thản nhiên nói:

- Ta không có gì để nói cả.

“Hừ, tiểu súc sinh ngươi nửa điểm hối cải cũng không có, trong mắt của ngươi rốt cuộc là có Tần gia hay không!”

Một trưởng lão vỗ bàn, cả giận nói với Tần Viễn Hoành:

- Gia chủ, ta đề nghị đuổi tiểu súc sinh này ra khỏi Tần gia, để tránh cho hắn mang thêm tai họa cho Tần gia chúng ta.

“Gia chủ, ta đồng ý.”

“Tiểu súc sinh này vô pháp vô thiên, không đuổi ra khỏi nhà thì sớm muộn gì Tần gia cũng sẽ thua thiệt.”

“Không thể nuôi Bạch Nhãn Lang!”

Mấy vị trưởng lão và quản sự của Tần gia đều quát lên chói tai tiến hành kiến nghị.

Triệu Phượng lòng cười gằn, mấy vị trưởng lão và quản sự này đã sớm bị nàng lôi kéo rồi. Lần này bọn họ muốn đuổi hai mẹ con Tần Nguyệt Trì ra khỏi gia tộc thì nàng xem xem bọn họ làm sao vượt qua cửa ải này đây.

“Chư vị trưởng lão, việc này không thỏa đáng a.”

Tần Viễn Chí biến sắc liền mở miệng nói:

- Trục xuất gia tộc là chuyện đại sự, ít nhất mọi người phải chờ lão gia tử trở về rồi hẳng tính.

“Hừ, Tần Viễn Chí, lão gia tử bây giờ đang đóng quân ở biên cương, giao chiến với Triệu Quốc. Ít nhất ba bốn năm sẽ không có khả năng trở về gia tộc, ngươi muốn chờ hắn trở về thì chờ đến khi nào đây.”

“Đúng đó, với lại tên tiểu súc sinh Tần Trần này tuổi còn nhỏ đã có thể đắc tội Lương Vũ Đại, trước đó còn chọc giận Kỳ Vương Gia, đợi chừng hai ba năm nữa nói không chừng ngay cả Hoàng Thượng hắn cũng dám đắc tội.”

“Tần gia ta có một tên bại hoại như hắn thật là đồi phong bại tục, không có đạo đức mà.”

Vài tên trưởng lão là thế hệ thúc bá của Tần Viễn Chí lạnh giọng quát. Mấy người này tuổi rất lớn, chòm râu đã trắng xám mặt mày đày nếp nhăn. Có điều ánh mắt nhìn Tần Trần luôn lạnh lùng như dao bén, phảng phất bọn họ đang nhìn không phải là con cháu Tần gia mà là một tên cừu nhân của gia tộc vậy.

Tần Viễn Chí cười khổ trong lòng, nhìn Tần Viễn Hoành nói:

- Đại ca...

Tần Viễn Hoành khoát tay ngăn lại, rồi lạnh lùng nhìn Tần Trần nói:

- Tần Trần, ngươi không có quy củ, không có quy củ thì tiêu chuẩn sẽ không tồn tại. Ta Tần gia mặc có thể ở Đại Tề Quốc quật khởi cũng là vì gia quy nghiêm khắc. Nhưng mà ngươi dù sao cũng là cháu trai của ta, ta cho ngươi cơ hội cuối, ngươi giải thích một chút đi.

“Gia chủ?”

“Còn cho hắn giải thích làm gì?”

“Chứng cớ rành rành, trực tiếp đuổi hắn đi là được rồi. Với lại hắn còn chưa có nhập tịch, cho nên tính ra hắn cũng không phải là người của Tần gia.”

“Hắn ăn chùa ở đậu nhiều năm ở Tần gia như vậy đã là xứng đáng hắn rồi.”

Từng tên trưởng lão, quản sự đều mở miệng. Bọn họ không nghĩ tới Gia chủ còn cho tên tiểu súc sinh này cơ hội để giải thích.

Nhìn những ánh mắt hận không thể ăn sạch mình, Tần Trần không mấy quan tâm cười cười:

- Nếu các ngươi muốn đuổi ta ra khỏi Tần gia thì ta rời đi là được, hà tất phải làm nhữ thứ này, nghĩ ta thích lắm sao?

“Tần Trần.”

Tần Viễn Chí quát một tiếng, trong mắt hiện ra vẻ nôn nóng, vội vàng nhìn Tần Nguyệt Trì.

Chỉ thấy trên gương mặt quật cường của Tần Nguyệt Trì hiện ra chút thê lương, ánh mắt lạnh lùng đảo qua phòng khách.

Triệu Phượng lại như là tìm được điểm yếu của nàng ngay lập tức nhảy dựng lên dùng tay chỉ Tần Nguyệt Trì, giọng the thé nói:

- Chư vị trưởng lão, các ngươi nghe đi, nghe tên tiểu súc sinh này nói như thế chứng tỏ trong mắt hắn đã không có Tần gia chúng ta nữa rồi.

“Ha ha ha, các ngươi ai cũng nói ta không phải người Tần gia, thì ta tại sao phải quan tâm các ngươi đang nghĩ gì?”

Trên mặt Tần Trần treo một nụ cười lạnh lùng, khinh thường nói:

- Tần gia à, ta nhổ vào. Ta từ xưa đến nay không phải là con cháu nhà họ Tần, cũng không muốn làm người Tần gia, các ngươi đừng tự tiện thêm danh nghĩa này lên người của ta.

“Ngươi... Lớn mật!”

Tất cả trưởng lão đều bị mấy câu nói của Tần Trần làm cho tức chút nữa hôn mê, vẻ mặt người nào cũng trắng bệch, người giận run lẩy bẩy.

“Ta lớn mật? Ha hả, ta sao mà dám chứ! Các ngươi đều là nhân vật lẫy lừng của Tần gia, ta chỉ là một tên hèn mọn, làm sao dám làm càn trước mặt các ngươi. Mười mấy năm qua Tần gia các người từ trên xuống dưới có ai thật sự xem mẹ con chúng ta là người hay không?”

“Mẹ ta chính là Đại tiểu thư Tần gia, là người thân nhất của các ngươi, nhưng các ngươi tự nhìn lại mình đi, nhiều năm qua các ngươi đã đối xử với nàng như thế nào? Người ngoài khi dễ nàng, cũng coi như bỏ qua đi, nhưng mà các ngươi lại khi dễ nàng, đi khi dễ một cô gái yếu đuối, các ngươi nghĩ lại xem các ngươi có thấy xấu hổ hay không, còn có thể diện hay không?”

“Ngay cả ngươi nữa Triệu Phượng, bình thường ở đâu cũng làm khó làm dễ mẹ của ta, ít ngày trước ta bị người ta đánh trọng thương hấp hối, mẫu thân vì cầu một viên Hồi Thần Đan cho ta mà quỳ gối trước cửa nhà ngươi một đêm, vậy đã đành rằng ngươi còn muốn nàng đi nịnh bợ Kỳ Vương Gia!.”

“Đức hạnh của tên cẩu vật Triệu Khải Thụy các ngươi không biết hay sao? Đều là súc sinh, dám để cho mẹ ta gặp hắn, ngươi rõ ràng là muốn ném mẹ ta vào hố lửa, ngươi biết không?”

Tiếng gầm gừ của Tần Trần quanh quẩn đại điện, phảng phất như là lợi kiếm sắc bén tràn ngập phẫn nộ đâm sâu vào tâm can từng người, khiến cho thân thể bọn họ rung động, cảm thấy chấn động vô cùng.

Trong đại sảnh hoàn toàn tĩnh mịch. Trừ Tần Viễn Chí vừa hôm qua trở về không biết một số chuyện thì toàn bộ trưởng lão và quản sự đều có sắc mặt khó coi, bởi vì bọn họ biết lời Tần Trần nói đều là sự thật.

“Hồi Thần Đan bất quá chỉ là đan dược nhị phẩm, mà mẹ ta lại là Đại tiểu thư Tần gia, là Đại tiểu thư Tần gia đó! Là thân muội muội, thân cô cô, là cháu gái, là nữ nhi trong nhà là người thân nhất của các ngươi! Các ngươi nhìn đi, chỉ vì một viên Hồi Thần Đan mà nàng bị Triệu Phượng tiện nữ nhân này gây khó đủ điều, các ngươi có ai quản đến không? Các ngươi có xem chúng ta là người không?”

“Bây giờ còn ở chỗ này nói nói với ta cái gì con cháu họ Tần, ta nhổ vào, ta từ nhỏ đã không phải là người Tần gia, các ngươi đừng nghĩ dùng gia quy Tần gia trừng phạt ta!”

Tiếng của Tần Trần băng lãnh vang vọng thật lâu trong đại sảnh. Thanh âm cường thế, ánh mắt tràn ngập sát khí, chấn cho tâm linh của mọi người thật sâu rung động, cả buổi không nói thành lời.

“Ngươi... Ngươi... Các ngươi nhìn tiểu súc sinh này xem, vô pháp vô thiên, quả thật là quá vô pháp vô thiên mà!”

Triệu Phượng kêu lớn tiếng, ánh mắt oán độc như là độc xà.

“Đại ca, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Tần Viễn Chí nhìn Tần Viễn Hoành lớn tiếng hỏi. Hắn trông coi sản nghiệp Tần gia khắp Đại Tề Quốc, ngày thường sẽ không ở Tần gia, nếu không hắn cũng sẽ không thể nào mà không biết chuyện này được.