Ma Tử cũng dùng khẩu hình miệng đáp lại. Lúc hắn ta nói chuyện, thỉnh thoảng mắt còn liếc Triệu Bân một cái, ngụ ý trong ánh mắt của hắn ta rất rõ ràng: Thật không biết cái tên tiểu võ tu này lấy đâu ra tự tin nữa! Đã bị giam giữ thì sao còn chạy được? Thi Sơn là Địa Tạng đỉnh cao đấy, chưởng qua một chưởng thôi thì hai người họ đều phải quỳ hết.
“Ta biết ngươi có mắt Ma Luân!”, Triệu Bân lại nói.
Hắn vừa dứt lời thì Ma Tử hơi chau mày, hai mắt cũng đột nhiên nheo lại.
Không có mấy người biết được hắn ta có mắt Ma Luân, dù cho là Thi Sơn – người đã bắt hắn ta đến đây thì cũng không biết chuyện đó, nhưng sao cái tên tiểu võ tu lạ mặt này lại có thể thốt ra được câu đó, điều này thật sự khiến hắn ta quá bất ngờ.
“Sao ngươi lại biết?”, Ma Tử nhìn thẳng vào Triệu Bân.
“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ làm sao để thoát chết được đây!”, Triệu Bân nở nụ cười, rồi nói thêm câu nữa: “Nếu như ngươi và ta phối hợp ăn ý thì sẽ có cơ hội sống sót”.
“Ồ?”, Ma Tử hào hứng nói: “Nói ra nghe thử nào!”
“Dùng Ma Luân Huyết Tế của ngươi tạo một vết thương trên người lão ta, những chuyện còn lại cứ giao cho ta”, Triệu Bân chậm rãi nói. Mặc dù hắn có tuyệt chiêu thuấn thân tuyệt sát nhưng không thể phá được phòng ngự của Thi Sơn, còn Ma Luân Huyết Tế của Ma Tử thì có thể phá được phòng ngự của Thi Sơn nhưng nó lại có điểm yếu chí mạng, đó là chỗ nào trúng chiêu, bị chém ngay thì thứ đó không khó phá. Bởi vậy mới nói, bất cứ ai trong hai người họ cũng đều không thể tháo gỡ được cục diện này.
Nếu như hai người họ hợp tác, vậy thì khó nói rồi.
Ma Luân Huyết Tế có thể phá phòng ngự của Thi Sơn và khiến lão ta bị thương.
Và thuấn thân tuyệt sát chỉ cần nhắm chuẩn vào vết thương đó là được.
Nói trắng ra, một người phụ trách phá phòng ngự còn một người phụ trách giết.
Tùy cơ ứng biến!
Ân oán trước đây tạm thời không bàn đến, sống sót được mới là chuyện quan trọng nhất.
Vì vậy, dù cho liên thủ với kẻ thù thì cũng là chuyện cần thiết.
Ma Tử thì lại cười giễu cợt: “Chúng ta còn không cử động được, dù cho có làm lão ta bị thương thì cấp Chân Linh như ngươi có thể làm được gì? Giết chết đối phương chỉ bằng một kiếm sao? Hay là hét lên trong tuyệt vọng!”
“Ngươi có từng nghe qua Thiên Nhãn và thuấn thân chưa?”
Triệu Bân nói xong thì mắt trái liền có một tia sáng kỳ lạ thoáng qua.
Tình hình quá cấp bách, không còn thời gian để che giấu nữa, muốn để Ma Tử tin tưởng những gì mình nói thì hắn chỉ có thể biểu diễn chút bản lĩnh vốn có, hắn vẫn còn có thù lớn chưa báo, không thể nào chết ở đây được.
“Thiên Nhãn… Thuấn thân?”
Ma Tử chau mày và nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm vào mắt trái của Triệu Bân.
Chắc chắn con mắt đó là Thiên Nhãn.
Còn về thuấn thân của Thiên Nhãn, đương nhiên là hắn ta đã từng nghe qua, rất hiếm có, tuyệt đối không thua kém Ma Luân Huyết Tế. Tên tiểu võ tu trước mặt dám nói như thế thì chắc chắn không phải nói xạo, không chừng hắn thật sự có khả năng giết chết đối phương chỉ bằng một kiếm. Chỉ có điều, thuấn thân tuyệt sát của cấp Chân Linh rất khó có thể phá được phòng ngự của cấp Địa Tạng đỉnh cao.
Vì vậy, mới cần Ma Luân Huyết Tế phá phòng ngự.
Trong giây phút đó, hắn ta đã giật mình, nhưng hơn cả giật mình là sự kiêng kỵ.
Thuấn thân tuyệt sát, khó mà đề phòng, nếu đánh nhau với tên này, có chết cũng không biết mình chết thế nào nữa.