Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1120



Triệu Bân lại dùng khẩu hình miệng, ngụ ý rất rõ ràng: Ngươi nhìn thì cứ nhìn, đừng có bất cẩn bắn Ma Luân Huyết Tế lên Thiên Nhãn của ta! Ta mà trúng đòn ngay lúc quan trọng này thì đúng là chuyện vớ vẩn!

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, ánh mắt Ma Tử sáng lên.

“Chuyện đó có quan trọng không?”, Triệu Bân mỉm cười.

“Ngươi nói xem?”, Ma Tử cười lạnh lùng: Ta phải làm rõ ngươi là ai để sau này mà đụng mặt lần nữa thì cũng tiện đề phòng, ông đây không muốn đang yên đang lành mà cái đầu lại dọn nhà đi mất đâu.

“Gia tộc Dương Thiên!”, Triệu Bân đáp.

“Hậu bối của gia tộc Dương Thiên ta đều đã gặp qua, nhưng không thấy ai như ngươi!”, Ma Tử nói.

“Ngươi hiểu biết cũng rộng đấy”.

“Không dễ dụ ta đâu!”

“Thôi được rồi, ta là người của Thiên Tông!”, Triệu Bân trả lời.

Có vẻ như chuyện này không thể nào giấu được, với thế lực của nhà họ Ma thì có thể điều tra ra rất dễ dàng.

“Thiên Tông?”

Ma Tử đảo mắt liên tục, dò hỏi Triệu Bân kỹ càng một lượt.

Hắn ta biết hết đệ tử Thiên Tông, bao gồm cả tốp mới nhập môn, cả Thiên Tông chỉ có một đệ tử cấp Chân Linh, đó là Cơ Ngân của đỉnh Tử Trúc, điểm này thì hắn ta đã điều tra rõ từ lâu rồi.

Thật không ngờ người đó lại đang đứng trước mặt hắn ta!



Người ta nói Cơ Ngân của Thiên Tông là đệ tử đi cửa sau để vào tông, hơn nữa còn là con rùa rụt cổ, giờ xem ra, hiển nhiên không phải như thế. Người được nữ soái Xích Diễm giới thiệu chẳng những không phải thứ vô dụng mà còn là một kỳ tài, điều buồn cười là, đến bây giờ, mấy lão già của Thiên Tông vẫn không biết gì hết.

“Đúng là mắt mù rồi!”

Một lúc lâu sau mới nghe Thánh Tử Ma gia lên tiếng xuýt xoa.

Hắn ta đã từng nhìn thấy tranh vẽ Cơ Ngân.

Ngặt nỗi, khuôn mặt của đối phương quá phổ thông nên hắn ta không nhận ra, hèn gì trông rất quen mặt.

“Quả nhiên, mạng lưới tình báo của nhà ngươi không phải chỉ có cái danh”.

Triệu Bân cũng xuýt xoa, mới nói đôi ba câu mà người này đã đoán ra hết rồi, ai mà biết trong Thiên Tông có thám tử của nhà họ Ma cài vào hay không. Theo hắn thấy thì nhất định là có, La Sinh Môn còn có thể lẻn vào được, đương nhiên nhà họ Ma cũng có thể. Nói không chừng, đến cả tộc xác chết, Huyết Y Môn và cả người của quốc gia khác nữa cũng đã chui vào không ít, chỉ là không biết Thiên Tông và hoàng tộc có biết chuyện này hay không thôi.

“Quá khen rồi!”, Ma Tử cười giả tạo.

“Đừng nói mấy lời nhảm nhí đó nữa, hợp tác không?”, Triệu Bân mỉm cười nhìn sang Ma Tử.

“Hợp tác chứ, đương nhiên là hợp tác rồi!”, Ma Tử hơi nhếch môi.

“Lát nữa, nhắm chuẩn vào trán lão ta”.

“Được!”

Họ đã vui vẻ quyết định hợp tác.

Có điều, hai người vẫn rất ngoan ngoãn. Hai bên đều đang bị phong ấn, không ngoan ngoãn cũng không được. Bây giờ việc phải làm trước tiên là phá bỏ phong ấn, không phá được phong ấn thì có nói gì cũng vô dụng. Cũng may là phong ấn này có giới hạn thời gian, thời gian càng lâu thì phong ấn càng yếu, khi đó họ có thể cố gắng phá bỏ nó.