Triệu Bân cũng nhắm mắt, đồng lực của hắn còn chưa đủ, cần phải cố gắng tích lũy thêm.
Ma Tử cũng làm việc tương tự. Trước đây, nếu như có đủ đồng lực để thi triển Ma Luân Huyết Tế thì hắn ta đã không bị bắt, ít ra thì cũng có thể khiến Thi Sơn khó chịu, đốt chết lão già nhà ngươi.
Thời gian âm thầm trôi qua.
Trong địa cung âm u tĩnh mịch đến đáng sợ, một cao thủ cấp Địa Tạng đỉnh cao, một tên cấp Huyền Dương, một kẻ cấp Chân Linh, có hai người đang phục hồi năng lực của Thiên Nhãn, có một người đang đánh tan sát ý trong cơ thể, ai cũng có tính toán của mình.
“Bản thần mặc niệm cho ngươi trước!”
Nguyệt Thần mở mắt, liếc Thi Sơn một cái.
Thế giới lớn như thế, người đông đúc như vậy mà ngươi cũng biết chọn người để bắt quá! Bắt Thánh Tử nhà họ Ma, bắt thêm một đệ tử Thiên Tông, một tên có Thiên Nhãn trái, một tên có Thiên Nhãn phải, một tên có Ma Luân Huyết Tế, tên kia lại có thuấn thân tuyệt sát. Khi bị hai kỳ tài này để mắt đến thì ngươi sống tốt được mới là lạ.
“Diệt, diệt cho ta!”
Thi Sơn nghiến răng, đương nhiên lão ta không biết kế hoạch của Triệu Bân và Ma Tử, lão ta vẫn đang điều động chân nguyên, cố gắng loại bỏ luồng sát ý đó. Mặc dù cấp bậc Địa Tạng đỉnh cao và cảnh giới Chuẩn Thiên chỉ cách nhau nửa bước nhưng khả năng chiến đấu lại là một trời một vực, chỉ một luồng sát ý thôi cũng đủ khiến lão ta khó chịu rồi. Cũng phải trách tên cấp Chuẩn Thiên đó, mạnh đến mức đáng sợ, có thể sống sót được đã là may mắn lắm rồi, vì chuyện đó mà lão ta phải hi sinh mất hai con rối từ xác chết.
“Đừng đụng đến hoàng tộc Đại Hạ!”
Lúc này, lời cảnh báo của Thi tổ nói với họ lại văng vẳng bên tai.
Không sai, người làm lão ta bị thương chính là cao thủ Chuẩn Thiên của hoàng tộc Đại Hạ, suýt chút là đã chém lão ta chết tươi rồi.
“Ngươi hãy đợi đó cho ta!”
Thi Sơn lạnh lùng lẩm bẩm một tiếng, lúc nói còn không quên quay lại, liếc Triệu Bân một cái. Tên này là một bảo bối, đợi lão ta học được thiên cang hộ thể và bí pháp về lực tái sinh rồi thì nhất định sẽ tìm kẻ kia luyện vài đường.
Không biết, nếu để lão ta biết Triệu Bân còn có một Thiên Nhãn thì lão ta có mừng đến phát điên lên không nữa.
Không biết, nếu lão ta biết Ma Tử cũng có một Thiên Nhãn thì lão ta có kích động đến mức cười lớn không.
Hơn nữa, cả hai Thiên Nhãn này đều có cấm thuật phi thường.
Trên đàn tế, Triệu Bân và Ma Tử đều mở mắt ra.
Thiên Nhãn của hai người đều toát ra ánh sáng kỳ lạ, có vẻ hai bên đều đã tích góp đủ đồng lực rồi, chỉ đợi phong ấn yếu đi, đó sẽ là lúc kiểm tra sự ăn ý của họ, có thể sống sót hay không đều cược hết trong trận này.
“Hỏi thăm ngươi một chuyện!”, Triệu Bân nhìn sang Ma Tử, dùng khẩu hình miệng để nói: “Trong phân nhánh của Ma tộc, có phải có một loại tuyệt kỹ mà chỉ có bị nổ xác tanh bành thì mới thật sự bị giết chết không?”
“Có vài loại, ngươi muốn nghe loại nào?”, Ma Tử mỉm cười hỏi Triệu Bân.
“Nói hết luôn đi!”, Triệu Bân cười hehe, nếu đối phương chịu nói thì đương nhiên hắn rất muốn nghe.
“Trước tiên hãy nói cho ta biết Thiên Nhãn đó của ngươi từ đâu mà có!”. Ma Tử cười nguy hiểm, muốn moi chuyện cơ mật từ ta à? Mơ đi, muốn biết chuyện cơ mật thì phải lấy bí mật ra đổi, vậy mới công bằng được.
“Bẩm sinh tốt quá nhỉ!”, Ma Tử nói một câu, sau đó nhắm mắt lại: Cho rằng ông đây ngớ ngẩn dễ lừa thì giao lưu gì nữa chứ! Làm ăn lỗ vốn thì ta không làm đâu, ngươi tự chơi một mình đi.
Triệu Bân không cho là như thế.
Hắn nói bẩm sinh đã hàm chứa rất nhiều ý nghĩa trong đó rồi.
Nếu như nói là tu luyện thành thì e rằng Ma Tử sẽ không tin.
Hai bên nói vài câu đơn giản rồi lại im lặng.
Dù là Triệu Bân hay là Ma Tử thì cả hai đều kiêng dè lẫn nhau, hắn kiêng dè Ma Luân Huyết Tế còn Ma Tử thì kiêng dè thuấn thân tuyệt sát, đối đầu trực tiếp thì không sao, còn có thể chuẩn bị trước, nếu không muốn trúng đòn thì chỉ cần đứng ngoài phạm vi ảnh hưởng là được. Nhưng nếu như bị đánh lén thì không cách nào đề phòng được rồi, thử nghĩ xem, nấp trong đám đông, lén lút ra một chiêu thì ai trúng đòn, người đó khổ thôi.