Ngô Huyền Thông vừa mới hô lên thì đã nghe thấy Hán Triều ho khan một tiếng nói.
Sở Vô Sương nghe vậy thì lại nhắm mắt dưỡng thần, không nhúc nhích chút nào.
“Tống Dục, Hàn Tuyết, lên đài”.
Ngô Huyền Thông lại hô lên lần thứ ba.
“Đệ tử bỏ quyền”.
Vũ Văn Hạo khoát tay, đối chiến với chân thể âm băng, có thể thắng được mới là lạ.
“Thật sự rất thú vị”, tất cả mọi người đều tặc lưỡi.
Ba trận đầu tiên của tỷ thí tân tông, các đệ tử rút thăm đều tự bỏ quyền tỷ thí.
Lùi một bước trời cao biển rộng, đối với Hán Triều và Tống Dục mà nói thì làm người nên biết lúc nào nên lùi bước để bảo toàn bản thân, đối thủ của bọn họ là Sở Vô Sương và chân thể âm băng, nếu như còn liều mạng đối kháng tức là tự mình tìm khổ.
“Nghiêm Khang, lăn lên đây cho ta”.
Không chờ đến lúc Ngô Huyền Thông gọi thì Hoa Đô đã lên đài, gào lên đầy khí thế.
Đúng vậy, đối thủ của hắn ta là Nghiêm Khang, nói thật thì hắn ta chờ cái ngày này cũng lâu rồi.
“Ta sợ người chắc?”, Nghiêm Khang hừ lạnh, nhảy lên đài chiến đấu.
Thấy thế, quần chúng đều ngồi thẳng dậy, e là ân oán của hai người này đã vang danh khắp Đại Hạ rồi, một người đến Túy Mộng Lâu chơi gái, một kẻ nửa đêm đi nổ người, cứ thế thành thù.
Nay lại gặp nhau trên đài chiến, làm gì có chuyện không thấy tia lửa lóe lên.
“Nổ, ta cho ngươi nổ này”.
Hoa Đô hét to, đã bắt đầu tấn công, khí huyết quay cuồng, thế công rất mạnh, đánh Nghiêm Khang liên tục lùi về phía sau, đều là thiếu chủ của một gia tộc, tư chất và tu vi của Hoa Đô cũng không chênh lệch Nghiêm Khang là mấy.
“Tới đây”.
Nghiêm Khang rơi xuống thế hạ phong nên cũng tức tối dữ lắm.
Hắn ta tức đến mức nào chắc chẳng ai hiểu được, từ thành Vong Cổ đến Thiên Tông Đại Hạ, không bị nổ thì là bị gài bẫy, không bị gài bẫy thì bị đánh tơi tả, ra vẻ đạo mạo quả là khó khăn, từ đầu đến cuối vẫn chưa có cơ hội đánh bóng bản thân, cơn tức dồn lại trong nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng bùng nổ vào hôm nay. Hoa Đô hận hắn ta đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, tưởng hắn ta thì không chắc, đêm hôm đó ở Túy Mộng Lâu, người tranh giành với hắn ta chính là Hoa Đô, nếu không kẻ được ôm mỹ nhân về sẽ là hắn ta, là Hoa Đô phá hỏng chuyện tốt đó.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng ầm ầm liên tục vang lên, âm thanh keng keng cũng chẳng thiếu.
Cảnh tượng trên đài chiến hơi máu me.
“Hai tên đó có thù giết cha hay gì ấy”.
Lão Trần Huyền vuốt vuốt chòm râu, bùi ngùi nói.
Những lời đó cũng là tiếng lòng của rất nhiều trưởng lão, cả Hoa Đô và Nghiêm Khang đều không xem đây là trận quyết đấu nữa mà đã đang chơi tới mạng người rồi! Thắng hay thua không quan trọng, quan trọng là phải giết chết đối phương.
“Mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu thế”.
Vân Yên chuyển mắt từ đài chiến sang Triệu Bân.
“Con đi… Lấy bảo bối”, Triệu Bân cười gượng, hắn đã chuẩn bị sẵn lý do để giải thích, trong lúc nói chuyện vẫn không quên nhìn về hướng đối diện, hắn trông thấy Viên Miểu nhưng lại không có bóng dáng Kim Huyền Chung, lão già đó vẫn chưa trở lại, có lẽ vẫn đang tìm manh mối dưới địa cung, thậm chí còn chẳng có tâm trạng đi xem tỷ thí tân tông.
“Đang thời buổi loạn lạc, sau này đừng ra ngoài nhiều quá”, Vân Yên chậm rãi nói.