Dứt lời, hắn ngồi xuống cạnh Vân Yên: “Sư phụ, mạng lưới tình báo của Thiên Tông chúng ta thế nào”.
“Hỏi chuyện đó làm gì?”
Vân Yên nói xong bèn tiện tay lấy một quyển sách cổ ra xem.
“Con tò mò”.
“Mạng lưới tình báo của Thiên Tông bị tổn thất quá nặng nề, vẫn còn trong quá trình tái tạo lại”, Vân Yên nói.
“Bị tổn thất nặng?”, Triệu Bân khẽ nhíu mày, không thể xác định mức độ tổn thất đó nặng nề đến đâu nhưng Vân Yên đã nói thế thì có lẽ là cực kỳ thê thảm, sở dĩ hắn hỏi mạng lưới tình báo của Thiên Tông là vì Kim Huyền Chung, nếu đến tận hôm nay Thiên Tông vẫn chưa biết Kim Huyền Chung là tay trong của tộc xác chết thì quá là vô lý.
“Hay”.
Trên đài đang chiến đấu cực kỳ hăng hái, phía dưới đầy tiếng trầm trồ khen ngợi.
Trong đó, có hơn phân nửa người chỉ lo gào thét, chẳng mấy khi có sự kiện náo nhiệt thế này, phải tạo bầu không khí.
“Hai người bọn họ… Đang muốn giết người đấy ư?”
Mục Thanh Hàn khẽ nhíu mày, Hoa Đô và Nghiêm Khang đánh với nhau thế này đã vượt ra ngoài phạm trù quyết đấu, mỗi một chiêu đều là sát chiêu! Bất cẩn một chút là sẽ có một người… Chết ngay tại chỗ.
“Trả tu vi lại cho ta”.
Triệu Bân không xem trận chiến mà chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ma.
So với sự lột xác của chiếc nhẫn ma thì hắn càng muốn lấy lại tu vi Huyền Dương của mình hơn, cần cù tận tụy bao ngày như thế, khó lắm mới đột phá lên cảnh giới Huyền Dương, sau khi đột phá thì lại rơi xuống Chân Linh lần nữa chỉ trong một cái chớp mắt.
Cả Vân Yên cũng liếc qua nhìn, từ khi Triệu Bân ngồi xuống tới giờ cứ lầm bầm lầu bầu mãi.
“Cầu nguyện trận đấu hồi sinh không gặp phải đệ tử quá mạnh”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu, nói dối, mặt không đỏ không thở gấp, lý do cũng cực kỳ hợp lý trong tình huống này.
“Thua cũng không đến nỗi mất mặt, ngươi chỉ mới tới cảnh giới Chân Linh thôi”, Mục Thanh Hàn cười nói.
“Nếu may mắn, nói không chừng ta có thể lấy vị trí thứ nhất đấy”, Triệu Vân tùy ý trả lời.
“Tuổi còn trẻ, đừng chém gió quá nhiều sẽ tốt hơn”, Vân Yên vừa lật sách vừa chậm rãi nói.
“Lấy được hạng nhất sư phụ có thưởng cho con không”, Triệu Bân cầm một viên linh châu hà hơi, vùi đầu vào chà lau, thân là khán giả ngồi đây xem nhàn rỗi đến mức sinh nông nổi, dù sao hắn cũng phải tìm cái gì đó để làm.
“Nếu ngươi lấy hạng nhất, sư phụ có thể nhảy thoát y với ngươi”, Vân Yên bèn đáp lại.
Vừa mới nói xong, linh châu trong tay Triệu Bân chưa kịp cầm chắc nhanh chóng lăn từ trên xuống.
Mục Thanh Hàn ho khan, thỉnh thoảng sư phụ lạnh lùng điềm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần của cô ta lại có những phát ngôn khiến con người ta sợ hãi không thôi, mấy chữ nhảy thoát y đó khiến sư đệ bị dọa rồi.
“Hạt châu của ta đâu?”
Triệu Bân đã đứng dậy moi móc tìm linh châu của mình.
Mục Thanh Hàn nói không sai, lời Vân Yên nói khiến hắn sợ hãi, thưởng chút bảo bối là được rồi, nhảy thoát y thì thôi bỏ đi, nói không chừng sư phụ thẹn quá hóa giận tát chết hắn cũng nên.
“Xem cái tiền đồ của ngươi kìa!”, Nguyệt Thần than thở.
Vân Yên vẫn bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra, chỉ mình ngươi được chém gió, không cho sư phụ nói đùa à?
“Nó… Là của ta”.
Sau đó, Triệu Bân đã tìm thấy linh châu, bị người ta nhặt được.