Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1147



Không biết có phải là trùng hợp không, nó được Xích Yên nhặt lên, đang cầm quan sát.

“Ta với ngươi đã từng gặp nhau ở đâu rồi phải không?”

Xích Yên đặt linh châu xuống, nhìn Triệu Bân hỏi thử.

Lúc nãy khi Triệu Bân vào đến thì cô ta đã thấy có gì đó quen quen, không chỉ hắn mà cả Lăng Phi bên cạnh cũng cảm nhận được, đúng là họ đã nhìn thấy bóng lưng Triệu Bân, có điều không nhớ là ai thôi.

“Chưa gặp bao giờ”, Triệu Bân cười cười.

“Mấy ngày nay ngươi nổi tiếng lắm đấy!”, nhóc tóc tím thổn thức không thôi.

Từ khi trở về Thiên Tông, người họ nghe nhiều nhất là hắn, khiêu chiến Sở Vô Sương ở đình Ngọc Tâm, viết thư tình cho Nguyệt Linh, ném bùa nổ các đệ tử trên sườn núi, đánh tàn phế năm người trên diễn võ đài, đúng là nổi tiếng khắp Thiên Tông.

“Cảm ơn sư huynh đã khen ngợi”, Triệu Bân cất linh châu đi.

“Ta có người bạn cũ đi đánh nhau thích quật người ta như thế”, Xích Yên khẽ cười.

“Có dịp cũng mong được gặp một lần”, Triệu Bân cười đi mất, hắn không quay về chỗ ngồi mà đi về phía lão Trần Huyền, trước mặt lão già ấy có một bàn đặt cược, lúc nãy hắn không thấy, xuống tới đây mới nhìn rõ, đặt chút tiền vào đó chính là một cách để làm giàu.



Đằng sau, ánh mắt của Xích Yên và Lăng Phi trở nên sâu thẳm.

Từng gặp rồi, chắc chắn họ đã từng gặp người này, bóng lưng đó càng nhìn càng thấy quen.

“A, Cơ Ngân đây mà!”

Bên này, lão Trần Huyền chắp hai tay liếc nhìn Triệu Bân.

Đợi mấy ngày rồi vẫn không thấy tên ranh này mang hàng đến cho mình, khiến ông ta chờ trong sự khó chịu.

“Một thắng chín?”

Triệu Bân không để ý đến lão Trần Huyền, chỉ nhìn miếng vải trắng trên bàn đặt cược.

Trên đó viết đầy tên của các đệ tử, cả tỷ lệ đặt cược cũng được ghi rất rõ ràng, cái tên Cơ Ngân cũng có trên bảng, nhưng tỷ lệ đặt cược lại là cao nhất, chỉ cần hắn thắng thì một sẽ ăn chín.

“Nhiều người xem trọng ngươi như thế, có muốn đặt chút tiền không?”, lão Trần Huyền cười nói.

“Đặt, tất nhiên là phải đặt rồi”, Triệu Bân cầm một chồng ngân phiếu, khoảng năm mươi vạn lượng.



“Mạnh tay đấy!”, lão Trần Huyền vội vàng cầm lấy, mặt cười tươi như hoa: “Đặt ai thế”.

“Đặt vào chính ta”, Triệu Bân nói xong thì định lấy thêm năm mươi vạn lượng nữa ra.

Nhưng ngẫm lại vẫn thôi, một 100 vạn lượng bạc, một ăn chín tức là chín trăm vạn lượng bạc, sẽ khiến nhà cái nổ tung mất, tiền mấy người kia đặt cũng không đủ để trả cho hắn, đặt cũng như không, được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy, trận này đặt từng đó, chờ lão Trần Huyền thanh toán xong, đến trận cuối hắn lại đặt.

Một cách kiếm tiền tốt thế này, nhất định phải kiếm một bộn.

“Chẳng mấy khi gặp được người cứng đầu như ngươi vậy”, lão Trần Huyền than thở.

Nói xong lại đưa cho Triệu Bân một miếng ngọc bài.

Đó là bằng chứng, nếu Triệu Bân thắng thật thì dùng miếng ngọc đó để lấy tiền.

“Ông không chơi xấu đấy chứ!”, Triệu Bân nhận lấy ngọc bài, dù sao đó cũng không phải là con số nhỏ!

“Tin tưởng là điều cơ bản nhất”, lão Trần Huyền đẩy Triệu Bân đi: “Cản trở tầm mắt ta”.

Triệu Bân dứt khoát không đi nữa, ngồi ngay bên cạnh lão Trần Huyền, cũng nhìn lên đài chiến đấu, Hoa Đô và Nghiêm Khang đều chật vật không sao tả nổi, so với Hoa Đô thì Nghiêm Khang thảm hơn nhiều, trên người toàn vết máu.