Dù không hề muốn thừa nhận nhưng Sở Vô Sương vẫn nói ra những lời đó.
“Được cô khích lệ thế này đúng là vinh hạnh quá”.
Triệu Bân nói xong thì giơ tay lên, chĩa thẳng về phía trước.
Tiếng kiếm vang lên, một vầng sáng màu vàng bay từ bên ngoài tới, Long Uyên bị đánh bay trước đó lại trở về trong tay hắn, được hắn nhét đầy tia sét, cùng với khí huyền hoàng, thân kiếm Long Uyên cứ run lên ông ông, kiếm uy có thể chém cả đất trời, đâm vào tinh thần khiến nó đau nhói.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn nhắm mắt trái lại.
Cũng dưới ánh mắt của tất cả mọi người, hắn lại mở mắt trái ra, luồng sáng huyền ảo kì dị chợt lóe lên.
“Thiên nhãn?”, rất nhiều người giật mình hoảng hốt.
“Cuối cùng cũng dùng đến thiên nhãn”, lão Trần Huyền vuốt chòm râu.
“Ông biết trước rồi hả?”, lần này lại đổi thành lão đạo Âu Dương nhìn lão Trần Huyền.
“Ông nói xem?”
“Hắn lại có cả thiên nhãn”.
Âm thanh hoảng hốt vang vọng trong hội trường, phần lớn mọi người đều không biết.
Cũng chỉ có vài người biết được hắn có thiên nhãn, đến nay họ vẫn không biết thiên nhãn đó có khả năng gì, nhưng giữ đến lúc này mới dùng tới thì có lẽ là mang ý đồ gì đó, nói không chừng hắn đang muốn sử dụng đại chiêu.