“Để lại dành riêng cho cô đấy”, khóe miệng Triệu Bân cũng đầy máu, đánh lâu quá… Nên bị nội thương.
“Hay… Hay lắm”, Sở Vô Sương lên tiếng, một sức mạnh đáng sợ từ trong cơ thể bùng nổ ra, luồng sáng ngũ sắc thổi quét khắp nơi, có sức mạnh vô tận hất tung Triệu Bân ra xa.
Ầm!
Triệu Bân rơi xuống đất, lại phá nát một phần đài chiến đấu.
Thiên nhãn thuấn thân đã đánh trúng mục tiêu, nhưng trong người Sở Vô Sương vẫn còn sức mạnh được che giấu, cũng là sức mạnh đó có thể xóa tan kiếm uy, dù khiến cô ta bị thương nặng nhưng vẫn chưa thể đánh bại cô ta được.
“Cơ Ngân, ngươi đáng để ta phải dùng đến quân bài tẩy này”.
Sở Vô Sương đứng vững, lau máu tươi bên khóe miệng, một tay kết ấn.
“Màn Đêm… Vô Hạn”.
Một câu của cô ta khiến cả đài chiến đấu run lên ông ông, sau đó chìm vào màn đêm u tối.
Cảnh tưởng đó như một miếng vải đen tuyền che phủ cả đài chiến đấu, che hết bốn hướng đông tây năm bắc, màn đêm còn có chút ánh trăng và ánh sao, nhưng đài chiến đấu lại chẳng có một tia sáng nào.
“Đó là… Bí pháp gì thế?”, rất nhiều người vò đầu bứt tai.
“Thuộc tính thứ tư… Là bóng tối”.
Triệu Bân thì thào, cuối cùng cũng nhìn thấu thuộc tính thứ tư của Sở Vô Sương.
Cả hắn cũng biết thì các trưởng lão khác ở đây cũng thế, thuộc tính bóng tối… Cực kỳ hiếm thấy, sở hữu thuộc tính bóng tối này từ lâu, nhưng không biết Sở Vô Sương đã học được bao nhiêu rồi.
“Người biến đâu mất rồi?”, tất cả mọi người giật mình.
Người dưới đài có thể nhìn thấy Triệu Bân, nhưng lại không nhìn thấy Sở Vô Sương.
Hay có thể nói là cô ta đã chìm vào màn đêm, không nhìn thấy không có nghĩa là cô ta không tồn tại.
“Không có hơi thở”, Triệu Bân nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải thuộc tính bóng tối, đúng là quỷ dị.
Nhìn khắp bốn phương tám hướng chỉ có một màu tối đen như mực, chẳng thấy được gì cả.
Cả Sở Vô Sương cũng không thể tìm thấy một hơi thở nào, thiên nhãn nhìn dáo dác khắp nơi vẫn không thấy tung tích, nói trắng ra là, hắn như một kẻ mù có thiên nhãn nhưng chẳng thấy được gì, có võ hồn… Cũng không cảm nhận được đối thủ.
Keng!
Đột nhiên, một tiếng kiếm chợt vang lên.
Nghe thế, Triệu Bân lập tức xoay người lại, nhưng vì trời quá tối, hắn bị một lưỡi kiếm ngũ sắc chém trúng, còn chưa kịp đứng vững thì trước ngực đã có một lỗ hổng đầy máu, vết thương chưa kịp khép lại thì sau lưng lại trúng thêm một đòn, là một chưởng ấn, một chưởng ấn ngũ sắc đánh vào người khiến xương cốt hắn vang lên răng rắc.
…
“Đó… Rốt cuộc là bí pháp gì thế”.
Thấy đài chiến đấu tối tăm, dưới đài liên tục vang lên những câu hỏi.
“Thuộc tính thứ tư của Sở Vô Sương”, Dương Phong cho họ một đáp án chắc chắn, tuy lực chiến rất thấp nhưng lượng kiến thức của hắn ta lại dồi dào, trong tộc có một quyển sách cổ ghi chú về những thuộc tính hiếm. “Thuộc tính?”, rất nhiều người nhíu mày. “Thuộc tính bóng tối”, Tô Vũ chậm rãi nói: “Cái gọi là Màn Đêm Vô Hạn đó chính là thuộc tính thứ tư của Sở Vô Sương, khi thực hiện bí thuật này, người nào ở trong đó cũng phải trợn rớt cả mắt ra ngoài, cô ta là người thực hiện nên có thể thoải mái di chuyển, hơn nữa còn không bị ảnh hưởng gì.