Người có thể đánh bại Sở Vô Sương dù chênh lệch cấp bậc như thế thì tiềm năng phải khủng khiếp cỡ nào? Dùng tới đặc quyền này vì hắn kể ra cũng hợp tình hợp lý, nhân tài cỡ này không thể bị phế bỏ chỉ vì nguyên do này. Đó sẽ là tổn thất cực lớn cho cả Thiên Tông và hoàng triều Đại Hạ.
“Kịch hay… hạ màn rồi!”, qua một hồi lâu mới nghe thấy Tô Vũ nói.
“Mẹ kiếp… thế mà thắng thật!”, lão Trần Huyền ôm ngực.
Rất nhiều lão già có mặt ở đó phải ôm ngực, cứ tưởng trận này thắng chắc mười mươi, thế mà mẹ kiếp lại thua tụt quần, lại một lần táng gia bại sản. Chuyện tiền nong đâu thành vấn đề, hết thì kiếm lại, kiếm không nổi thì đi trộm, trộm không xong thì mình cướp, nhưng quả bóng đã đá đi rồi thì không quay trở về nữa.
Đúng vậy, Cơ Ngân chính là quả bóng kia, bị họ đá đi rồi.
Cảnh giới Chân Linh thì đã sao, một gương mặt tầm thường thì đã sao, đó là thiên tài cái thế nhé!
“Đúng là làm chúng ta phải bất ngờ!”, Kiếm Nam hít sâu một hơi.
Bấy giờ đám đông cũng không ngừng chặc lưỡi, võ tu Chân Linh đánh bại Sở Vô Sương cảnh giới Huyền Dương, nếu đồn ra ngoài chắc không ai dám tin, đúng là kỳ lạ. Một võ tu Chân Linh sao mà mạnh đến thế chứ.
“Ma Tử, ngươi tìm được một đồng minh nghịch thiên rồi!”, Huyễn Mộng cười thầm trong lòng.
Cô ta đã nóng lòng rời đi, muốn truyền tin cho Ma Tử, để thông tin này được đưa về.
Ma gia và Cơ Ngân kết thành đồng minh, có thể tái hiện lại ngày tháng huy hoàng trước kia của Ma tộc.
“Cả đời này… e là không thể nào trở mình được nữa!”
Sắc mặt của những kẻ thù như Ngụy Đằng, Vệ Xuyên hay Viên Miểu đều rất khó coi.
Đến cả Sở Vô Sương cũng thất bại, họ lấy cái gì để đòi lại thể diện đây.
Phen này đâu phải chỉ là đá vào tấm thép, rõ ràng là đá vào tấm thép cắm gai, dù chỉ châm chích cũng đau chết đi được.
Lạc Hà cười gượng một tiếng, khi cười còn liếc mắt nhìn Thanh Dao.
Trước đó còn trách Thanh Dao bỏ thi.
Bây giờ xem ra đâu thể trách được.
Đồ đệ của cô ta thậm chí còn chẳng đủ tư cách so chiêu cùng Cơ Ngân.
Thanh Dao không nói gì, chỉ nhìn theo hướng Linh Lung rời đi, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Triệu Bân bị thương rất thê thảm, không biết có hồi phục được không.
Dù lo lắng nhưng cô ấy cũng không khỏi ngưỡng mộ vì biết Triệu Bân liều mình như thế cũng chỉ vì đan Tỉnh Thần, nói cho đúng hơn là vì thê tử Liễu Tâm Như. Có được người chồng như hắn, biết tìm đâu ra.
Tiếc rằng cô ấy không phải Liễu Tâm Như, không ai thay thế được cô gái mắt mù đó.
“Đây mới là yêu nghiệt thực sự! Đẳng cấp nghịch thiên luôn!”
Hàn Tuyết cười tự giễu, yêu nghiệt như Vô Niệm hay Mặc Đao cũng phải sa sầm mặt mũi.
Những người như họ còn chẳng lay động nổi Sở Vô Sương, mà Cơ Ngân thì liên tục đánh bại cô ta.
So ra mới thấy cách biệt cỡ nào.
Bát Nhã im lặng không nói gì, thỉnh thoảng khẽ nhíu mày.
Hình như Cơ Ngân có địch ý với cô ta, đến nay vẫn không hiểu tại sao lại thế.
Có điều, cô ta vẫn thừa nhận thực lực của Cơ Ngân, thừa nhận vô điều kiện.