Tuy bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng Vân Phượng lạnh lùng chửi thầm một câu như vậy.
Cô ta cao cao tại thượng, chưa từng nhìn sai bao giờ, thế mà lần này lại nhìn nhầm Cơ Ngân nên trong lòng không thoải mái. Tên võ tu hèn mọn đó đã thêm một vết xước cho niềm kiêu ngạo của cô ta, đối với chuyện này, cô ta khó lòng dung thứ.
Ở bên cạnh, Liễu Như Nguyệt im lặng không nói gì.
Giống như Thanh Dao, cô ta cũng nhìn theo hướng Linh Lung rời đi, hàm răng trắng như vỏ sò khẽ cắn nhẹ vào môi, không biết đang nghĩ gì. Người mà cô ta coi thường nhất lại là ân nhân cứu mạng cô ta, người mà cô ta khinh rẻ nhất lại là người đánh bại Sở Vô Sương, người kinh diễm như cô ta cũng chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng vọng.
Hóa ra, thứ “kiêu ngạo” kia từ đầu đến cuối chỉ là một trò cười.
Mà cô ta chính là trò cười đó.
Khụ!
Chủ nhân đỉnh Ngọc Tâm ho khẽ một tiếng, lặng lẽ liếc nhìn Nguyệt Linh ở bên cạnh.
Không thể không thừa nhận, lần này đại đệ tử của cô ta đã nhìn nhầm thật rồi, chuyện dây dưa không dứt chỉ vì một bức thư tình tạo ra ồn ào ở Thiên Tông, bây giờ nhìn lại, hai đứa nó ghép thành một đôi thì tốt biết bao!
Nguyệt Linh không nói gì, đến cả Sở Vô Sương cũng buông bỏ lòng kiêu ngạo của mình, huống hồ là cô ta.
Cô ta tự giễu, đây là sự trừng phạt tốt nhất dành cho hành động trước đó.
Đến sau cùng, không phải Cơ Ngân không xứng với cô ta, mà là cô ta… không xứng với Cơ Ngân.
Cảnh tượng vả chan chát vào mặt ngày nào cũng có.
Điều khác biệt nằm ở chỗ… trò cười lớn nhất đã biến thành chính bản thân Nguyệt Linh.
So với cô ta thì U Lan bình tĩnh hơn khá nhiều, bên dưới lớp vỏ điềm tĩnh ẩn giấu sự chấn động khó lòng tin được. Phen này tới Thiên Tông quả nhiên không uổng phí, với thông tin này, chắc hẳn cấp trên sẽ rất thích.
Sở Vô Sương cuối cùng cũng xuống khỏi võ đài.
Có lẽ vì bị thương quá nặng nên gót sen của cô ta cũng có vẻ lảo đảo, gò má tái nhợt không còn huyết sắc, nụ cười tự giễu chính là bức vẽ truyền thần đúng nhất về nơi sâu kín trong tâm hồn. Cô ta thua rồi, thua Cơ Ngân dù hắn chỉ là võ tu Chân Linh, sự cao ngạo của cô ta cũng biến thành trò cười. Nghĩ tới sự khinh miệt của đỉnh Ngọc Tâm, nghĩ tới vẻ coi thường tất cả của cô ta, trò cười này càng thêm nực cười.
Cô ta bắt đầu hiểu ra, tại sao cô mình lại đưa Cơ Ngân tới Thiên Tông, hóa ra là muốn khiến cô ta thất vọng, chỉ kể cô ta hiểu rằng, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.
Một mình cô ta bước ra khỏi hội trường.
Chưa từng có lần nào cô ta bỏ đi nghiêm túc đến thế, trên người không còn một chút hào quang.
Thứ hào quang chói mắt nào đó, cũng chỉ có võ tu nhỏ bé tên Cơ Ngân kia mới thực sự xứng đáng.
“Thua rồi… cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt!”
Nhìn theo Sở Vô Sương rời đi, Ngô Huyền Thông vuốt râu.
Chí ít, trận chiến này đã khiến thiên chi kiêu nữ kia… nếm được mùi vị thất bại.
Đây sẽ là một lần rèn giũa về tâm lý. Mà Cơ Ngân chính là hòn đá mài dao, sẽ giúp tâm lý của Sở Vô Sương niết bàn và thoát biến. Thực tế chứng minh, nữ soái đưa Ce Ngân vào Thiên Tông là lựa chọn đúng đắn tới cỡ nào.