Ngô Huyền Thông phất tay áo, bước xuống võ đài, trong lòng không ngừng cảm thán. Chủ trì tỉ thí tân tông lần này đúng là đặc sắc, có được con hắc mã như thế, ông ta kinh ngạc từ đầu đến cuối.
“Kịch hay… hạ màn rồi!”
Khán giả lục tục rời đi, tới khi ra khỏi hội trường rồi vẫn còn thấy thòm thèm.
Thiên Tông đúng là một nơi thần kỳ.
Tại sao lại nói là thần kỳ nhỉ?
Bởi vì luôn có một số người tạo ra truyền thuyết và thần thoại ở đó.
Đây là một cánh rừng hoa đào, cánh hoa bay tứ tán.
Ở nơi rất sâu được che khuất bởi những tán cây, có một Linh Trì thánh khiết, khói sương vương vất, không gian mờ ảo.
Đó chính là Thiên Trì – thánh địa trị thương của Thiên Tông.
Chưa đi tới gần đã cảm nhận được hơi thở của sinh linh, ngửi một lần thôi đã thấy tâm hồn sảng khoái.
Triệu Bân lặng lẽ ngồi khoanh chân trong Thiên TRì.
Linh Lung và Vân Yên cũng có mặt, đang hợp sức nối cánh tay cho hắn, Bạch Huyền Thạch của nội môn cũng ở đây để loại bỏ sát khí trong cơ thể hắn, chỉ trong thoáng chốc đã có vài viên đan được nhét vào miệng Triệu Bân.
Hơi thở của Triệu Bân tuy khá yếu, nhưng sau cùng đã vững vàng.
Mà cánh tay của hắn cũng đã được Linh Lung nối liền.
Thế nhưng, trong thời gian ngắn, nó không thể cử động, vẫn cần nhiều ngày luyện tập.
Xoạt!
Gió lớn nổi lên, có người bước vào rừng đào.
Người này tầm tuổi trung niên, mặc huyền bào trang trọng, bước đi như rồng như hổ, khí chất uy nghiêm, hơi thở hồn hậu, đôi mắt thâm sâu và sắc bé như loài ưng, lộ rõ vẻ cơ trí, dày dạn gió sương.
Ông ta chính là Dương Huyền Tông, chưởng giáo đương nhiệm của Thiên Tông, một cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên hàng thật giá thật.
Vốn dĩ ông ta đang bế quan, chỉ vì có người cố tình xông vào Thiên Trì mới giật mình tỉnh giấc, ra ngoài mới biết chuyện tỉ thí tân tông. Sau khi nghe xong, dù đã đạt tới cảnh giới Chuẩn Thiên, ông ta vẫn rất kinh ngạc. Một võ tu Chân Linh… đánh bại cháu gái của nữ soái? Chính vì nghi hoặc nên ông ta mới vội vàng chạy tới, muốn ngó xem võ tu kia rốt cuộc có gì khác biệt mà đến cả Sở Vô Sương cũng không phải đối thủ của hắn.
Có lẽ vì đến gấp gáp quá, chưa kịp che giấu hơi thở, chấn động đến mức nước trong Thiên Trì trào lên, thoáng chốc nhấn chìm luôn Triệu Bân.
“Ngươi từ từ thôi!”, Linh Lung liếc xéo ông ta.
Dương Huyền Tông cười khà khà, nóng lòng muốn nhìn Triệu Bân, thấy Triệu Bân trong Thiên Trì, đôi mắt sâu lóe lên ánh sáng, sau đó đánh giá hắn từ trên xuống dưới, dường như muốn bóc trần mọi bí mật của Triệu Bân.
Nhìn qua một lần đã thấy phi phàm, có một kiểu khí chất khó nói thành lời.
Người mà nữ soái đã chọn, đâu thể là hạng tầm thường, đến cả Sở Vô Sương cũng đánh bại được.
“Sư thúc, hắn là hậu bối nhà nào thế?”. Thu hồi ánh mắt từ chỗ Triệu Bân, Dương Huyền Tông mới nhìn Linh Lung.
“Ai mà biết được!”, Linh Lung nhún vai.
“Vân Yên sư muội cũng không biết?”, Dương Huyền Tông nhìn về phía Vân Yên.
“Không biết!”, Vân Yên cười gượng, nói thật lòng, người làm sư phụ như cô ta thật là thất bại.
“Đợi khi nữ soái đến, hỏi là biết ngay!”, Bạch Huyền Thạch vuốt râu.
“Rất tốt!”, Dương Thiên Tông mỉm cười, nhìn thần sắc của ông ta, chắc hẳn rất kinh hỉ.