Ông ta là người yêu mến nhân tài, Thiên Tông có được một nhân tài như thế, đâu thể không mừng rỡ chứ!
Chờ xem! Chẳng bao lâu nữa thì tên nhóc Cơ Ngân này nhất định sẽ trở thành một cường giả, một anh hùng cái thế, Thiên Tông đã có người kế tục, hơn nữa còn có Sở Vô Sương, hai người bọn họ liên thủ thì nhất định có thể đưa Đại Hạ Thiên Tông trở lại đỉnh cao huy hoàng một lần nữa.
“Đi thôi, ngày mai lại đến”.
Linh Lung xua tay, liếc nhìn Triệu Bân một cái rồi vươn vai bước đi.
Trước khi đi cô ta còn ngoái đầu nhìn lại nhìn thoáng qua Vân Yên, nở nụ cười qua khóe mắt.
Vân Yên không thể hiểu được ý tứ của cô ta.
Làm gì còn có ý tứ nào khác ngoài chuyện nhảy múa thoát y đó đâu!
Nhưng nếu như hỏi thì Linh Lung vẫn sẽ trả lời rằng nụ cười đó là do đồ nhi của ngươi đã giành được vị trí thứ nhất.
“Cứ để cho hắn tĩnh tu trước, khi nào hắn tỉnh thì báo cho ta biết”.
Dương Huyền Tông cười nói, để lại không ít linh dược rồi mới ra khỏi rừng hoa đào.
Bạch Huyền Thạch cũng có ý giống như vậy, hai người vừa đi trên đường vừa thì thầm gì đó với nhau, thổn thức tặc lưỡi liên tục.
Rừng hoa đào bây giờ chỉ còn lại Vân Yên.
Cô ta không dám lớn tiếng, chỉ lặng lẽ đứng bên bờ Thiên Trì.
Lần đầu tiên cô ta mới thực sự nghiêm túc đánh giá đồ nhi nhà mình, dưới một khuôn mặt bình thường không biết còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật, tuy chỉ là một thiếu niên nhưng từ trên cơ thể của Triệu Bân có thể thấy rõ sự thăng trầm và tang thương của cuộc sống, đây không phải là thứ mà những người đồng trang lứa với hắn đã có thể cảm nhận được, cho nên so với họ thì hắn cũng già đời hơn rất nhiều. Hơn nữa, trong ý chí của hắn còn tồn tại chấp niệm tử chiến không lùi, một khi đã được nhìn thấy thì cả đời này cô ta cũng không thể nào quên được.
Triệu Bân trong hồ giống như một pho tượng bất động.
Trận chiến này chắc chắn là trận chiến khó khăn nhất mà hắn đã từng trải qua với một võ tu đồng trang lứa.
Sở Vô Sương rất mạnh, mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, đây là lần đầu tiên hắn bị một võ tu đồng trang lứa đả thương thê thảm đến như vậy, khiến cho toàn thân hắn hằn lên những vết sẹo, thương tích nhiều đến nỗi ngay cả Vạn Pháp Trường Sinh quyết cũng không thể khiến cho tất cả các thương tích trên người hắn khép miệng.
May mà hắn vẫn thắng.
Chiến thắng Sở Vô Sương, hắn đã giành được vị trí thứ nhất, hắn có thể sử dụng đan Tinh Thần thỏa thích.
Rừng hoa đào yên tĩnh, cho dù không phải là thánh địa trị thương thì cũng là thánh địa tu luyện.
Nước bên trong Thiên Trì trong vắt như gương, từng gợn sóng lấp lánh đều ẩn chứa tinh nguyên vô cùng dồi dào, từ bên trong mỗi huyệt vị của Triệu Bân đều được tinh nguyên tràn vào nuôi dưỡng, theo thời gian thì công pháp của hắn cũng tự động vận hành, bắt đầu tự hấp thụ tinh nguyên bên trong Thiên Trì, luân chuyển nó chảy khắp tứ chi xương cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch.
Khí tức của hắn cũng càng lúc càng trở nên cân đối hơn.
Khuôn mặt xanh xao của hắn cũng đã hồng hào trở lại.
Thiên Trì có công hiệu trị thương thần kỳ, chuyện hắn hồi phục cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hắn đã có chuyển biến tốt hơn, nhưng trạng thái của người khác lại không hề lạc quan như thế.
Ví dụ như… vị nữ thần tên Tú Nhi.
“Phản phệ… cũng là một loại tu hành”. Nguyệt Thần đã lẩm bẩm những lời này không biết bao nhiêu lần. Trong làn sương mù có thể nhìn thấy cô ta đang ôm lấy cái eo già nua của mình đi lại bên trong ý thức của Triệu Bân, linh hồn của cô ta đã mờ ảo hơn trước nhiều, sắc mặt còn có chút tăm tối. Dù sao thì cô ta cũng là một vị thần, cho dù chỉ còn lại một tia linh hồn thì cô ta vẫn là một vị thần cao quý, không ngờ lại bị phản phệ thê thảm, đúng là quá đáng!